Chỉ còn hơn 2 tuần nữa là đến ngày Tết cổ truyền, trong không khí đó người người nhà nhà hối hả sắp xếp công việc để về đoàn viên bên gia đình. Bên cạnh những tâm trạng háo hức, chờ đợi thì vẫn có những mảnh đời éo le bất hạnh phải đón một cái tên bi thương trong bệnh viện, trong sự thiếu vắng hơi ấm tình thân.
Đến viện Bỏng quốc gia những ngày cuối năm không khí vô cùng ảm đạm. Trong đó hoàn cảnh của em Nguyễn Thị Dung (SN 1998) quê ở Tiền Anh, Ngũ Đoan, Kiến Thụy, Hải Phòng khiến người gặp gỡ không cầm được những giọt nước mắt.
Khuôn mặt thẫn thờ, hốc hác của bác cháu Dung, cô Vũ Thị Lập (47 tuổi) khiến người đối diện không khỏi ám ảnh. Chậm rãi chia sẻ với phòng viên cô lập không giấu nổi xúc động: “Khổ lắm cô ạ! Cháu Dung ngoan ngoãn, học giỏi sao ông trời đày đọa như thế. Tương lai cháu đang rộng mở, giờ thì hết thật rồi. Hết thật rồi cô ơi!".
Khuôn mặt thẫn thờ, hốc hác của bác cháu Dung, cô Vũ Thị Lập (47 tuổi) khiến người đối diện không khỏi ám ảnh.
Chuyện xảy ra trưa ngày 3/1/2016 hôm đó, sau khi dành dụm được ít tiền. Bố cháu Dung là chú Nguyễn Khắc Vượng (45 tuổi) và mẹ cháu Dung là cô Vũ Thị Nhưng (43 tuổi) mới bàn nhau cùng thuê thợ sơn lại căn nhà để chào đón năm mới.
Hôm đó, sau khi sơn xong căn nhà, chú thợ sơn tranh thủ dọn dẹp trên tầng 2. Khi vác thang xuống chẳng may bị điện 3 pha hút vào. Khi thấy chú thợ bị như thế, chú Vượng hoảng hốt nhảy vào cứu, chẳng may bị điện hút vào luôn.
Bé Dung đi học về không thấy bố, chạy đi tìm. Trước tình cảnh bố và chú thợ Sơn bị điện cuốn vào treo lơ lửng, Dung hoảng loạn chạy vào cứu bố, em cũng bị điện hút vào ngay lập tức. Trước sự tình đó, mẹ em kịp thời đóng cầu giao và em té ngã xuống đất.
Chú thợ sơn và bố của Dung chết cháy đen ngay tại chỗ. Còn Dung bị cháy đôi chân và bỏng một số chỗ khác trên lưng hông.
Dung được chuyển xuống bệnh viện Bỏng hà nội trong tình trạng nguy kịch.
Phát hiện tình trạng của con và chồng, mẹ Dung đã hô hoán người cứu giúp. Cùng hôm đó, Dung được chuyển xuống bệnh viện Bỏng Trung ương trong tình trạng nguy kịch.
Sau khi chồng chết, mẹ Dung dường như không còn tỉnh táo nữa. Mẹ em lúc tỉnh lúc mê hỏi chồng và con gái, còn Dung vẫn đang trải qua những ngày điều trị vô cùng gian nan.
Bé Nguyễn Thị Dung vốn là cô gái xinh xắn, chăm ngoan. Theo lời kể của bác, Dung là cô Lập và bạn bè em, Dung học rất giỏi, sống hòa đồng, lễ phép. Suốt những năm đến trường, năm nào Dung cũng đạt học sinh giỏi, nhiều năm đạt học sinh giỏi cấp huyện. Dung là tấm gương sáng để nhiều bạn bè, học tập noi theo.
Biết hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ lại bị bệnh nên Dung rất thương bố mẹ. Sau mỗi giờ học, em thường về nhà để giúp mẹ nấu cơm, nhặt rau, giảng bài cho em trai. Bao năm qua, Dung chưa một lần cãi lại mẹ.
Chia sẻ với PV báo Người đưa tin, bác cháu cho hay: “Cháu Dung ngoan lắm. Cháu là tấm gương sáng của cả dòng họ, là hi vọng của cả gia đình. Bản thân tôi cũng luôn dạy con mình phải noi theo Dung mà học, ai cũng yêu, cũng quý cháu hết”.
Suốt những năm đến trường, năm nào Dung cũng đạt học sinh giỏi, nhiều năm đạt học sinh giỏi cấp huyện.
Cháu Dung ngoan lắm. Cháu là tấm gương sáng của cả dòng họ, là hi vọng của cả gia đình.
Bác cháu còn cho biết thêm, Dung từ nhỏ đã luôn ao ước trở thành một bác sĩ. Cũng bởi em chứng kiến mẹ mình bao năm qua luôn chống chọi với căn bệnh tim bẩm sinh. Mấy năm lại đây còn bị u nang tử cung giai đoạn 2 nữa. Dung thương mẹ nên luôn thủ thỉ “Lớn lên con sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ, mẹ yên tâm nhé”. Nói đến đây, khuôn mặt bác cháu lại đẫm nước mắt.
Dung không chỉ yêu mẹ mà còn rất thương bố. Từ nhỏ, em đã quấn bố, lớn chừng đó tuổi, nhưng em vẫn luôn nũng nịu đòi bố âu yếm. Mỗi khi về nhà, em luôn tìm bố hỏi han sức khỏe, em khoe với bố từng điểm số em đạt được. Với bố em, sau giờ làm việc mệt nhọc chỉ cần thấy con cái vui vẻ là ông hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng rồi số phận nghiệt ngã, tai ương ập xuống đã cướp đi tất cả của em, cướp đi đôi chân của em.
Căn nhà ấy, tuy cuộc sống bao năm qua khó khăn, nhưng luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc mà không có cãi vã. Dân làng ở đấy ai cũng cảm thấy ngưỡng mộ, bình bầu cho gia đình em là gia đình văn hóa, con cái học giỏi.
Nhưng rồi số phận nghiệt ngã, tai ương ập xuống đã cướp đi tất cả của em, cướp đi đôi chân của em, cướp đi người em yêu thương, cướp đi niềm tin, hi vọng về tương lai tươi sáng của em… Cũng bởi tình yêu thương, tình phụ tử lớn lao mà em bất chấp nguy hiểm lao vào cứu cha.
Giờ đây, em nằm đó trên chiếc giường bệnh đầy ống thở. Gương mặt em hốc hác, tiều tụy. Tuy bất tỉnh, nhưng đôi mắt em vẫn rớm lệ, những giọt nước mắt vẫn âm thầm chảy xuống, khiến ai cũng rớt nước mắt. Nhiều bác sĩ còn không kìm được lòng khi chứng kiến cảnh em đau đớn.
“Mới đây, sau khi phẫu thuật cắt bỏ đôi chân, cháu Dung có tỉnh lại. Nhưng rồi khi nhìn xuống thấy không còn đôi chân, cháu đã khóc nức nở không thành tiếng. Cháu cứ chỉ tay xuống chân, rồi lắc đầu,… Tôi biết cháu đau đớn lắm. Tôi hiểu cháu muốn nói rằng tất cả với cháu đã kết thúc rồi, tương lai, mơ ước, hạnh phúc. Chẳng còn gì nữa rồi” - bác cháu Dung kể.
Khi em đang đau nỗi đau thể xác em vẫn nghĩ tới bố mình, câu đầu tiên em vẫn hỏi là “Bố con đâu rồi? Bố con có sao không ạ”. Biết em đang tìm một tia hi vọng nhỏ nhoi, bác em nói dối “Bố con khỏe rồi, bố con đang ở bệnh viện Hải Phòng, con bị nặng hơn nên con ở đây”. Em tạm yên tâm nhưng đâu biết rằng ngày em nhập viện cũng là ngày bố em rời xa cõi đời này.
Em đâu biết rằng, những ngày hạnh phúc của gia đình em đã rời xa.
Em đâu biết rằng, những ngày hạnh phúc của gia đình em đã rời xa. Giờ chỉ còn nỗi đau trong tâm khảm những người thân của em. Mẹ em cũng vì thế mà trở nên ngớ ngẩn. Ngày đưa tang chồng, không có mặt con gái. Mẹ em ôm lấy người thân mà kêu rằng: “Tất cả chỉ là mơ thôi phải không? Chồng con chưa chết phải không bố mẹ ơi? Gia đình con vẫn hạnh phúc phải không?”.
Cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến ai chứng kiến cũng đau xót. Người ta chỉ cầu mong sao cho đứa con gái duy nhất sớm khỏe để về bên gia đình làm chỗ dựa cho người mẹ bệnh tật ấy.
Những ngày con gái nằm viện, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, mẹ em cũng đổ bệnh không chịu ăn uống, ngủ cũng không được vài phút lại ngồi thẫn thờ. Nhìn em gái đau đớn, chưa dám chấp nhận với thực tại, bác em không khỏi đau lòng.
Hiện tại, Dung đã không còn đôi chân, lúc tỉnh, lúc mê.
Hiện tại, chỉ mình tôi ở đây chăm cháu. Mẹ cháu chẳng còn sức lực mà gắng gượng nữa đâu, người lúc nào cũng nửa tỉnh nửa mê, nói năng linh tinh. Giờ không chịu ăn uống, nhìn cảnh đó ai cũng đau lòng. Tôi cũng khuyên em gái hãy chấp nhận thực tại, mọi chuyện đã xảy ra rồi, nhưng nó vẫn tin gia đình vẫn đang hạnh phúc.
Trao đổi với phóng viên báo Người đưa tin, bác sĩ trực ca hôm đó cho hay: “Cháu Dung còn phải ở lại đây điều trị lâu dài. Tình trạng sức khỏe của cháu vẫn có những tiến triển tốt nhưng rất chậm. Cháu là một trong những trường hợp phải ở lại qua Tết này. Chúng tôi cũng đã thông báo với gia đình, để họ sắp xếp chuẩn bị người theo dõi, chăm sóc cháu”.
Quý độc giả có tấm lòng hảo tâm muốn chia sẻ phần nào cho gia đình bé Dung có thể liên lạc: Cô Vũ Thị Lập (bá cháu Dung)/ Tiền Anh, Ngũ Đoan, Kiến Thụy, Hải Phòng/ ĐT: 01633.627.349 |
Post a Comment