Do tham sân si, bản lĩnh không lớn, không vượt qua cám dỗ mà giờ anh phải gánh chịu đau khổ, bị dằn vặt, bị người thân trách móc, xem thường.

Tôi đã biết yêu mình sau hai lần bị chồng phản bội

Ảnh minh hoạ: Internet

Tôi và anh quen nhau từ năm cuối thời sinh viên. Sau 3 năm, chúng tôi làm đám cưới. Sau 8 năm, chúng tôi có hai bé con dễ thương kháu khỉnh, công việc ổn định, có nhà có xe, cuộc sống gia đình tưởng chừng viên mãn. Sóng gió cuộc đời bắt đầu ập đến khi tôi phát hiện anh ngoại tình với nhân viên làm ở công ty cũ lúc tôi đang mang thai bé thứ hai, cô ta đã có chồng con. Tôi đau đớn và bỏ đi ngay trong đêm, anh tìm và mong tôi tha thứ, hứa là chuyện đó chỉ xảy ra một lần mà thôi.

Tôi cũng gặp cô nhân tình kia, cô hứa sẽ chấm dứt mọi chuyện, mong tôi đừng mang chuyện này nói với nhà cô ấy. Tôi bỏ qua hết, chochồng một năm thử thách, phần cũng chờ sinh con ra và lo cho con cứng cáp hơn. Một năm sau, tôi phát hiện ra rằng thời gian qua chồng và cô ấy vẫn tiếp tục qua lại. Tôi đau khổ không thể nào kể xiết, khóc hết nước mắt, tự nhủ với lòng sẽ ly hôn để giải thoát cho mình. Nỗi đau thứ nhất chưa kịp nguôi ngoai thì tôi gánh thêm một đòn thứ hai, khi chỉ sau đó một ngày tôi phát hiện ra mấy tháng nay chồng còn ngoại tình thêm với cô nhân viên khác ở công ty mới, cô này đã có chồng con.

Chồng van xin tôi tha thứ, cho cơ hội để sửa sai. Anh nói tất cả chỉ là quan hệ qua đường. Anh xác định ngay từ đầu không thể sống với những cô gái đó, hứa sẽ chia tay hết và quay lại với gia đình. Tôi suy sụp trong một thời gian dài, không còn niềm tin gì ở chồng nữa, chỉ muốn ly hôn nhưng anh không chịu ký đơn. Là phụ nữ chỉ mong có một người đàn ông chân thành nắm tay mình đi hết cuộc đời, nhưng gặp phải người chồng như vậy tôi nghĩ chỉ có ly hôn mới giải thoát được. Tôi vốn dĩ là người phụ nữ bận rộn với công việc, cũng khá thành công và có địa vị trong xã hội, nếu ly hôn hoàn toàn có thể độc lập nuôi con. Tuy nhiên, lòng vẫn còn yêu anh rất nhiều, anh lại yêu hai con, nhìn hai con nhỏ mà lòng tôi quặn thắt. Rồi bố mẹ hai bên cũng khóc lóc xin tôi tha thứ cho anh.

Tôi lại nhớ lời nguyện cầu trong đám cưới 8 năm về trước: Đây là người đàn ông mình chọn; hạnh phúc hay đau khổ mình sẽ mãi ở bên anh, cùng anh vượt qua sóng gió cuộc đời… Nén nỗi đau lại, sau hai tháng suy nghĩ tôi quyết định tha thứ cho anh thêm lần nữa và quên hết mọi chuyện đã qua. Chồng cũng hứa sẽ bù đắp cho tôi và lo lắng cho gia đình. Sau đó anh vẫn thỉnh thoảng về trễ và có phần lạnh nhạt với tôi. Anh không thích khi tôi đến công ty anh, hay khi tôi liên lạc với nhân viên anh. Anh nói là cảm thấy ngột ngạt, về nhà thường hay bị bố mẹ đem chuyện cũ ra mắng, muốn ra tòa ly hôn cho xong. Anh vẫn bảo thủ, không thấy mình gây ra nỗi đau cho người thân như thế nào.

Thời gian trôi qua, tôi không nhìn thấy sự cải thiện rõ rệt trong anh. Tôi vẫn đi làm, tìm quên trong công việc, bạn bè, đồng nghiệp. Mấy lần tôi cũng viết và ký đơn ly hôn nhưng anh dứt khoát không chịu ký. Hỏi anh quyết định thế nào, nếu tiếp tục là vợ chồng thì phải thương yêu, có trách nhiệm, cùng chia sẻ buồn vui, không được giấu diếm hay quan hệ ngoài luồng nữa, còn không hãy ký đơn ly hôn để giải thoát cho tôi. Anh nói vẫn bình thường, biết rồi, hứa rồi nhưng tôi không thấy hành động cụ thể. Anh vẫn cứ lửng lơ… Không hiểu sao, tôi không cảm thấy đau đớn nữa, có lẽ vì nỗi đau ghê gớm nhất đã trải qua rồi. Chồng ngủ với người khác cũng ngủ rồi, còn gì đau hơn nữa.

Rồi tôi tìm vui trong phật pháp, đọc nhiều để thấy rằng cuộc đời ngắn ngủi vô thường, cái chết có thể đến bất cứ lúc nào không báo trước. Chắc chắn ai rồi cũng sẽ đến lúc đó mà thôi, ngay cả cái thân này cũng là vay mượn, có đẹp lung linh bây giờ thì cũng sẽ lão hóa theo thời gian. Người chồng hào hoa bay bướm như chồng mình rồi cũng đến lúc già nua, nhăn nheo, xấu xí. Việc ngoại tình tưởng ghê gớm như vậy nhưng cũng không là gì nữa khi mình đối diện với cái chết cận kề. Những ghen tuông, hơn thua, tranh giành, rồi to tiếng với nhau, cuối cùng chỉ là những ký ức buồn khi mình chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng. Hiểu như vậy, tôi thấy mọi việc trở nên nhẹ nhàng. Tôi chấp nhận sự thật là chồng đã hết yêu mình, vì hết yêu cho nên anh lạnh nhạt thôi.

Khi chấp nhận sự thật như vậy, tôi thấu hiểu cho những hành động của anh, cảm thấy anh cũng đáng thương. Anh vốn dĩ là người yêu vợ, thương con, lo cho gia đình, không cờ bạc bê tha. Do tham sân si, bản lĩnh không đủ lớn, không vượt qua cám dỗ mà giờ cũng phải gánh chịu đau khổ, bị dằn vặt, bị người thân trách móc, xem thường. Cả những cô gái là người tình của anh cũng rất đáng thương. Họ vốn dĩ cũng là những người phụ nữ có đức tính và phẩm chất tốt đẹp. Tuy nhiên có thể do hoàn cảnh gia đình không hạnh phúc, họ cũng yêu anh nhưng lại không đến được với anh. Khi sự việc xảy ra, họ cũng rất đau khổ rồi.

Tôi không còn hận chồng mình hay người tình của anh nữa, cho anh được tự do. Một số người biết chuyện nói tôi ngốc nghếch, không kiên quyết ly hôn, rồi sẽ tiếp tục chuốc lấy đau khổ mà thôi. Nhưng mọi người không sống cuộc đời thay mình, tôi không thể làm gì để thay đổi quá khứ nhưng là tác giả cho hiện tại và tương lai của cuộc đời mình, chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Đơn ly hôn tôi cũng ký rồi, nếu anh không ký tôi cũng không ép. Tờ giấy đó, khi nào anh thấy thoải mái để ký thì ký thôi. Chồng hết yêu mình thì mình trở thành bạn.

Tôi vẫn dành cho anh sự tôn trọng và quan tâm chân thành, cùng lo lắng cho con cái. Sự việc xảy ra như một lời chuông cảnh tỉnh, giúp tôi thấy được ý nghĩa của cuộc đời này. Tôi cố gắng giúp ích càng nhiều càng tốt những người xung quanh mình. Làm tốt công việc của mình nhưng không kiệt sức vì công việc, dành thời gian cho gia đình, các con, bố mẹ, anh chị em, bạn bè. Tôi cũng tránh tối đa những sự bực mình hay giận dữ hoặc lời to tiếng mà có thể làm tổn thương người khác. Tôi có những người bạn trai mới thú vị, nhưng không vội vã trong chuyện này vì tình yêu nam nữ không phải tất cả. Tôi tin rằng, một ngày nào đó tình yêu lại đến hoặc quay về nhưng hãy để tự nhiên, vấn đề là bạn phải thật kiên nhẫn và kiên định với quyết định của mình, chịu trách nhiệm với nó.

Mỗi ngày thức giấc là một ngày mới, trước khi bước xuống giường, tôi cố gắng rũ bỏ hết mọi ưu phiền, chấp nhận cuộc sống và tìm niềm vui trong hiện tại. Để nếu cái chết có đến đột ngột mình cũng không có gì hối tiếc. Chồng bạn ngoại tình ư? Bạn rất đau khổ, tôi hiểu điều đó vì đã trải qua. Bạn không phải là người phụ nữ duy nhất trải qua chuyện này. Rất nhiều người phụ nữ đã vượt qua được nỗi đau đó, bằng cách này hay cách khác, bạn cũng sẽ vượt qua. Cho dù người khác đối xử tệ với bạn, không có nghĩa bạn cũng phải tệ với họ, hay với chính bản thân mình, hãy cứ làm điều tốt, rồi bạn sẽ ổn thôi.

Câu thần chú của tôi là: "Nếu đây là khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời mình thì điều gì mới là quan trọng nhất và có ý nghĩa nhất? Hãy yêu đời và giúp ích cho đời, ít nhất là bằng sự lạc quan và nghị lực vượt qua nghịch cảnh của bạn. Mọi chuyện rồi sẽ qua". Tôi không khuyến khích phụ nữ chịu đựng, bạn có thể đơn phương ly hôn mà, nhưng mọi người không sống cuộc đời của bạn, chỉ có bạn là người quyết định mà thôi. Trên đây là quyết định của tôi, cho dù quyết định như thế nào đều tốt khi bạn tin vào mình và vui vẻ sống với nó, không hối hận.

Theo Tienphong

Post a Comment

 
Top