Em nuôi tôi đến khi tốt nghiệp đại học xong rồi nói chia tay. 5 năm sau gặp lại những lời em nói đã khiến tôi không cầm được nước mắt.
Ở trong thôn, từ nhỏ em là một cô bé luôn bị trêu chọc. Cho đến khi em lên 3 tuổi, ba mẹ li hôn, mẹ liền đi bước nữa, còn ba thì cũng bắt đầu xây dựng gia đình mới cùng người phụ nữ khác, để em cho bà nội nuôi dưỡng.
Và rồi, cho đến năm lớp 11, một sự tình cờ sắp đặt, chúng tôi đã học và ngồi chung bàn với nhau. Khoảng thời gian bên cạnh, tôi phát hiện em là một cô gái rất kiên cường và tốt tính. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cũng là khoảng thời gian tôi và em đến với nhau, nhưng cũng trong thời gian này, em buộc phải dừng lại việc học bởi ba em không thể chu cấp để em tiếp tục học lên đại học.
Tôi trở thành sinh viên đại học duy nhất trong thôn, cũng là niềm tự hào của cả gia đình. Năm tôi đến Hồ Nam học đại học, em cũng theo tôi đến Trường Sa (thành phố thủ phủ tỉnh Hồ Nam – Trung Quốc), hơn nữa còn tìm được phòng trọ ở gần trường tôi, bắt đầu tìm công việc. Còn nhớ hồi đó, chúng tôi thuê một gian phòng với giá rẻ nhất và tự nấu cơm. Em có thể chế biến những loại rau rất rẻ tiền trở thành những món ăn rất ngon miệng. Có lúc tôi phải ở lại trường tự học buổi tối, em lại đến trường đón tôi. Lúc đó chúng tôi thực sự rất hạnh phúc.
Năm thứ hai đại học, ba tôi không may bị ung thư phổi, toàn bộ số tiền tích góp trong nhà cộng vay mượn để dồn cho ba chữa bệnh, nhưng bệnh của ba vẫn không thể qua khỏi. Những ngày tiếp đó, mẹ tôi không thể xoay sở nổi nữa, sức khỏe cũng ngày một suy yếu, tiền sinh hoạt và học phí của tôi trở thành gánh nặng lớn của gia đình.
Người yêu đã hi sinh tất cả cho tôi (Hình minh họa)
Năm đó, em lấy toàn bộ số tiền lương vất vả kiếm được đặt vào tay tôi và nói rằng: "Anh không thể bỏ học, em sẽ nỗ lực kiếm tiền". Lúc đó trông em rất gầy vì phải bươn trải, nhưng ở em lại toát lên một lòng tin rất kiên định. Khoảnh khắc đó, tôi thầm thề trong lòng rằng, sau này kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ bù đắp cho em, nhất định sẽ đối tốt với em ấy gấp ngàn lần.
Vì lòng tự tôn và tính hư vinh, tôi đã nói dối với mẹ là được học bổng quỹ học sinh nghèo vượt khó. Và mỗi khi có thời gian rảnh là tôi lại đi làm thêm để lấy tiền chi trả sinh hoạt phí, chứ không ai biết rằng, sự thực em mới là người đang kiếm tiền nuôi tôi học đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bắt đầu đi tìm việc làm. Lúc đó tôi muốn tìm một công việc lương cao chút, để không cần dùng đến tiền của em nữa. Không cần nghe thấy bạn học và bạn bè xung quanh nói tôi phải tiêu tiền của con gái nữa.
Nhưng công việc không dễ tìm như tôi tưởng, công ty có lương cao căn bản không cần tôi, công việc lương thấp thì tôi không muốn làm. Cứ thế, hơn hai tháng đi tìm công việc, tôi đi đâu cũng gặp khó khăn, chút lòng tự tôn cuối cùng của tôi đã bị đả kích đến vỡ tan. Quãng thời gian đó, tôi buồn chán, lao vào chơi game, ngày qua đêm lại trốn trong quán net.
Mỗi lần thấy như vậy, em lại đến lôi tôi ra khỏi quán net và tỏ thái độ không hài lòng. Rồi một ngày, sự nhẫn nại của em với tôi cũng không còn nữa. Em để kệ tôi, cũng không còn dịu dàng, quan tâm chăm sóc tôi như trước, mà thay vào đó là một người phụ nữ đanh đá.
Lúc tôi mang số tiền sinh hoạt phí cuối cùng còn lại của chúng tôi đi chơi game, em đã đề xuất đến việc chia tay. Tôi đã vô cùng thất vọng, những tưởng em vẫn nói sẽ yêu tôi cả đời không rời ra, vậy mà em đã trở nên thực dụng, bỏ rơi tôi khi tôi không có công ăn việc làm.
Em quyết tuyệt tình rời xa tôi! Tôi buộc phải đi tìm việc làm, phải tự mình kiếm tiền để trả tiền thuê nhà. Còn em, trong bốn năm tôi học đại học, đã tích lũy được kinh nghiệm bán hàng, em xin vào được một công ty khá tốt, sự nỗ lực của em làm tôi luôn kích động và cố ra sức để đuổi kịp bằng em.
Giữa cuộc sống bươn chải, tôi bắt đầu ý thức và nhận ra tất cả những gì em đã dành cho tôi! Chính em đã hàng ngày sau khi tan làm chốn trong căn nhà vệ sinh chật hẹp dùng đôi tay mình giặt chiếc chăn hôi dơ bẩn của tôi, chính em hàng ngày rút ra hai phần tiền lương của mình nuôi tôi học hết 4 năm đại học và cũng chính em hàng ngày sau khi tan làm chen lách lên chuyến xe bus trở về với túi thức ăn, làm những món tôi thích ăn nhất…
Mấy năm nay sau khi chúng tôi chia tay, bên cạnh tôi cũng có không ít cô gái theo đuổi, nhưng trái tim tôi lại luôn chứa đựng hình ảnh em, tôi không thể yêu thêm bất kì ai. Tôi luôn nỗ lực phấn đấu, hi vọng tương lai khi đã có nhà có xe, sẽ đi gặp em, tôi muốn gặp để hỏi em rằng: nếu như năm đó tôi tìm được công việc, em có rời xa tôi?
Chia tay nhau được 5 năm, vô tình tôi lại được gặp em trên đường về quê nhà. Em hỏi tôi những năm vừa qua có tốt không? Tôi nói là rất tốt, sau đó tôi đã lấy hết dũng khí và hỏi em: nếu như cho em thêm một cơ hội nữa, em có còn lựa chọn yêu anh không?
Tôi mãi mãi không quên câu trả lời của em rằng: "Anh không cần phải cho em thêm cơ hội lần nữa đâu, bởi vì đã nhiều năm rồi, em vẫn luôn yêu anh rất đậm sâu, nếu như em không rời xa anh, tình yêu của em luôn chỉ che lấp ánh hào quang của anh mà thôi, chỉ khi em biến mất trong nỗi tuyệt vọng của anh, đi vào nơi tăm tối, anh mới có thể tiến về phía trước…"
Lời em nói trong sự nghẹn ngào, khoảnh khắc đó, nước mắt tôi đã ứa trào như mưa… Tôi ôm em vào lòng mình thật chặt trong hạnh phúc vỡ òa, tôi sẽ không bao giờ để em tuột khỏi tôi một lần nào nữa, cho đến hết cuộc đời này!
Theo Ngoisao
Post a Comment