Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường ở nông thôn. Năm lên 3 tuổi, bất hạnh ập đến, tai tôi tự dưng không thể nghe thấy bất cứ thứ gì. Mặc dù đã chữa trị rất nhiều nơi nhưng cuối cùng đến bây giờ - 26 tuổi, tôi chấp nhận làm bạn đồng hành với máy trợ thính. Ngoài thính giác kém khả năng biểu đạt ngôn ngữ của tôi cũng khó khăn. Đôi khi tôi nói mọi người không hiểu hoặc người khác nói tôi cũng không hiểu.
Tôi không dám mơ mộng đến hạnh phúc riêng tư cho đến một ngày tôi gặp được mối tình đầu của mình. Nhưng không ngờ niềm hạnh phúc vừa mới le lói lại trở thành kỉ niệm đầy đau đớn.
Khi tôi làm công nhân tại một nhà máy, tôi quen anh và rồi tình yêu đến với chúng tôi. Anh cảm nhận được sự yêu thương chân thành của tôi dành cho anh và tôi cũng ngây thơ đáp lại tình cảm đó.
Chúng tôi yêu nhau chưa được bao lâu thì anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Vừa nhìn thấy tôi và khi biết những khiếm khuyết của tôi, gia đình anh đã kịch liệt phản đối. Bố anh ép anh phải bỏ tôi. Gia đình anh đã rất nhiều lần tìm mọi cách phá hoại tình cảm của chúng tôi và làm tổn thương tôi.
Một buổi tối, sau khi rời nhà máy, tôi thấy bố anh đã cố tình đợi ở cổng và đón tôi sang nhà anh. Khi bước vào nhà anh, mọi người có mặt đông đủ. Tôi thấy có thêm một cô bé mặt non choẹt đang ôm bụng bầu ngồi đó. Mọi người nói với tôi, cô bé đó mới 16 tuổi nhưng đang mang giọt máu của của anh. Họ yêu cầu tôi hãy buông tha anh để con anh có cha.
Thật ra tôi không tin bởi, nhìn cô bé mặt non búng sữa ngồi với dáng vẻ giả bà bầu vô cùng gượng gạo. Nhưng tôi hiểu họ cố ý làm thế để tôi phải tự rời xa. Đau đớn nhất là anh đã hùa với họ quay lưng lại với tôi. Tôi bước ra khỏi căn nhà đó và cay đắng nhận ra rằng, mình không thuộc về nơi này. Sau bao ngày vật vã, đau đớn, cuối cùng tôi đã vượt qua được sóng gió.
Không ngờ gần đây, anh lại chủ động tìm tôi và tỏ vẻ vô cùng hối hận vì đã đánh mất tôi. Anh ta mong tôi suy nghĩ lại bởi đây hoàn toàn do cha mẹ anh ta sắp đặt. Ngay đến người cha kiêu căng ngạo mạn của anh ta cũng đến xin lỗi tôi. Tôi thật sự đã quên anh và thầm cảm ơn gia đình họ đã giúp tôi học được cách yêu thương bản thân mình. Vì thế mà mấy năm qua tôi sống vô cùng thoải mái, thanh thản.
Hiện nay tôi đã có bạn trai mới. Anh ở gần nhà tôi. Tuy từng có một đời vợ và một đứa con gái 5 tuổi nhưng anh là người tốt. Trước khi đến với nhau, anh cũng hỏi tôi có chấp nhận một người đàn ông đã từng lập gia đình không? Tuy bố mẹ tôi có phần không thích vì anh đã từng có một đời vợ nhưng ngược lại lần này, tôi được gia đình anh đón nhận và yêu thương tôi nhất mực.
Có một điều tôi không thích đó chính là nghề phục vụ tại bar của anh. Chính vì thế chúng tôi đã từng cãi vã. Vì cãi vã nên anh đã uống rượu say và bị va quệt giao thông. Cũng từ đêm đó, anh cắt đứt mọi liên lạc với tôi.
Hai tháng nay, tôi không thể liên lạc được với anh mặc dù tôi đã chủ động nhắn tin cho anh nhưng anh vẫn không hồi đáp. Anh chỉ nhờ bạn tôi chuyển lời đến tôi rằng, 2 năm nữa anh sẽ chủ động đi tìm tôi và mong muốn tôi "nghĩ lại cảm nhận của anh lúc này bởi anh làm công việc này chỉ vì muốn kiếm được nhiều tiền".
Anh nói thêm rằng, anh sẽ cố gắng làm việc trong hai năm để có đủ số tiền cưới tôi. Nếu không có tiền, không lo được cuộc sống cho tôi, anh sẽ không đủ can đảm đến gặp tôi
Lại thêm một lần đau đớn, tôi không biết phải giải quyết chuyện này thế nào. Anh đâu hiểu rằng, đâu phải mọi chuyện đều giải quyết được bằng tiền. Tôi cần con người và trái tim yêu thương của anh chứ không phải tiền của anh.
Giờ đây tôi thực sự không biết phải làm sao nữa?
Post a Comment