Tôi và bạn trai quen nhau đã hai năm, đó là trong một lần gặp gỡ với bạn bè. Tôi biết anh có tình cảm với mình nhưng vì thời điểm đó anh chuẩn bị bảo vệ luận văn tiến sĩ nên không có thời gian dành cho chuyện yêu đương.

 Thất vọng khi biết bạn trai 30 tuổi vẫn còn "son" - 1

Hơn nữa, anh thuộc tuýp người khô khan, kém lãng mạn. Quan sát cách anh đối xử với bạn khác giới cũng không khác gì với bạn trai, không chút ga lăng, thiếu ngọt ngào, ân cần. Ngoại hình của anh cũng không có gì nổi bật với chiều cao chưa đến 1m7. Trong khi tôi là cô gái có nhan sắc nổi bật, luôn thu hút rất nhiều đàn ông vây quanh mình. Chính vì thế, tôi cũng không có cảm tình hay ấn tượng đặc biệt nào về anh.

Sau này, khi công việc của anh ổn định và chuyển đến thành phố khác làm việc, lúc đó anh mới bắt đầu quan tâm và có ý theo đuổi tôi. Trước sự kiên nhẫn và thành ý của anh, cuối cùng trái tim tôi cũng yếu mềm.

Khi mới yêu nhau, bố mẹ tôi phản đối vì nghĩ anh không xứng với tôi nhưng bản thân tôi cảm thấy anh hiền lành, tốt tính, mang lại cho tôi cảm giác bình an, thoải mái. Những lúc bên nhau, chúng tôi luôn vui vẻ, hòa hợp, cuộc sống tràn ngập tiếng cười. Tôi luôn tìm cách nói những lời tốt đẹp về anh với bố mẹ và cuối cùng, họ cũng ủng hộ chúng tôi.

Chuyện không có gì phải nghĩ khi tôi phát hiện ra năm nay 30 tuổi, anh vẫn là trai tân đúng nghĩa. Xưa nay anh chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Sau khi chia tay mối tình đầu, anh ra nước ngoài học và cũng không yêu ai. Còn tôi đã từng trải qua vài mối tình, kinh nghiệm tình trường chắc chắn hơn anh rất nhiều. Sống ở nước ngoài mấy năm, tư tưởng của tôi cũng tương đối thoái mái. Chính vì thế, sự ngoan đạo của anh khiến tôi cảm thấy có chút lưỡng lự.

Chuyện chăn gối với anh như một đứa trẻ học vỡ lòng và tôi trở thành giáo viên bất đắc dĩ dạy anh từng ly từng tý. Nói ra tôi vừa thấy thất vọng vừa cảm thấy xấu hổ... nhưng sự thật là chưa bao giờ anh giúp tôi thoải mãn. Từ ngày yêu anh, tôi luôn phải tìm cách kiềm chế ham muốn của bản thân.

Trước đây, tôi tìm mọi cách thuyết phục bố mẹ chấp nhận anh thì giờ đây, chính tôi lại là người do dự. Tôi thật sự chưa biết giải quyết chuyện này thế nào. Nếu chỉ cần cuộc sống tinh thần, tôi không có điều gì phải phàn nàn. Nhưng nếu về đời sống tình dục thì tôi luôn phải cố gắng kiềm chế ham muốn của bản thân, âm thầm chịu đựng sự hụt hẫng. Tôi không dám thẳng thắn nói ra vì sợ anh bị tổn thương lòng tự trọng.

Tôi cũng không còn trẻ, giờ không biết nên tiếp tục hay dừng lại mối quan hệ này. Tuy cha mẹ không thúc ép chuyện cưới xin nhưng bản thân luôn khát khao có mái ấm gia đình ổn định. Mấy năm nay vất vả bôn ba ở nước ngoài cũng khiến tôi đủ mỏi mệt nên khi quen nhau, tôi đã xác định anh sẽ là bến đỗ bình an cho cuộc đời mình.

Nhưng nếu ở bên bến đỗ đời mình, tôi vẫn thấy cảm giác bất an thì thật sự rất đáng lo ngại. Nếu tôi vẫn lấy anh và chúng tôi không thể cải thiện chất lượng đời sống tình dục, tôi không thể khống chế và kiểm soát nổi ham muốn của mình... thì tương lai ai biết trước được tôi có vượt rào không?

Tôi rất muốn có một người chồng như anh, toàn tâm toàn ý bên tôi, lo cho gia đình, chia sẻ mọi điều vui buồn của cuộc sống. Nhưng tôi lại sợ bi kịch hôn nhân sẽ xảy ra ngay trong nhà mình và người phạm lỗi lại chính là tôi.

Giờ đây, tôi thật sự không biết phải quyết định thế nào?

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top