Tôi năm nay 35 tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi ở lại thành phố Hồ Chí Minh lập nghiệp. Bằng nỗ lực phấn đấu không ngừng nghỉ, hiện nay, tôi đã gây dựng được một công ty xuất khẩu cho riêng mình.

 Không trả nợ cho gia đình, em quyết không làm đám cưới - 1

Tôi và em từng có mối tình tuyệt đẹp (ảnh minh họa)

Trong những năm dốc sức cho sự nghiệp, bạn gái luôn là người kề bên, yêu thương, chăm lo cho tôi, giúp tôi toàn tâm toàn ý cho công việc. Đối với tôi, đây luôn là tình yêu thiêng liêng và trân quý. Bản thân tôi cũng đã từng nhiều lần hứa với em rằng, cho dù sau này có thể nào, tôi cũng không bao giờ bỏ rơi cô ấy.

Nhưng đời không như mơ. Từ khi sự nghiệp của tôi khởi sắc, anh em họ hàng xa gần nhà em từ đâu kéo đến tìm tôi nhờ vả, xin việc. Nhưng tôi có quan điểm làm việc riêng của mình, tôi không thể cả nể mà nhận những người không làm được việc. Cũng chính vì điều này mà tình cảm giữa tôi và gia đình em có phần sứt mẻ.

Họ thi nhau trách móc, nói xấu tôi. Họ quy cho tôi tội "ăn cháo đá bát", bởi họ cho rằng, sự nghiệp tôi có được hôm nay cũng có một nửa công lao của em. Thậm chí, họ còn bắt em ép tôi chia cổ phần cho em.

Thật lòng, tôi chưa bao giờ và cũng không bao giờ hẹp hòi với em. Những gì tốt nhất có thể làm để đền đáp công sức của em, tôi đều cố gắng hết sức mình. Muốn em vui vẻ thoải mái, hai năm nay, mỗi năm tôi đều bỏ tiền cho gia đình em đi nước ngoài du lịch một lần. Mẹ em nằm viện, thậm chí chị dâu em sinh con, tôi cũng vừa lo kinh tế vừa lo nhờ vả bác sĩ.

Nhưng họ không biết trân trọng thành ý của tôi, ngược lại luôn tìm cách lợi dụng lòng tốt của tôi. Năm ngoái, em cùng mẹ và anh trai đã đến vay tôi 500 triệu, nói là để cho anh trai đầu tư làm ăn. Tôi không hề nghi ngại đã đưa cho anh ta vay 1 tỷ. Tôi không ngờ, họ lừa tôi, đem số tiền đó về quê xây nhà. Khi biết chuyện, tôi vô cùng giận dữ và đã mắng anh trai em trước mặt mọi người.

Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và gia đình em càng tồi tệ hơn. Dẫu thế, tình cảm tôi giành cho em vẫn nguyên vẹn. Mẹ tôi đã nhiều tuổi nên giục tôi lấy vợ để bà có cháu bế. Vì thế, mấy tháng trước trước tôi chủ động bàn với em chuyện kết hôn.

Tôi chuẩn bị một buổi cầu hôn bất ngờ và lãng mạn. Trước mặt toàn thể công ty, em đã khóc vì hạnh phúc và nhận lời cầu hôn của tôi. Nhưng mọi việc không như tôi nghĩ. Tháng trước, vào ngày sinh nhật em, em cùng bố đưa ra một điều kiện vô cùng phi lý với tôi: Nếu tôi đồng ý trả cho họ khoản nợ mấy trăm triệu thì em và tôi mới được phép làm đám cưới.

Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng dù chưa biết khoản tiền đó nhiều hay ít. Tôi không hiểu sao em lại dùng tiền bạc để mặc cả chuyện hạnh phúc trăm năm của hai đứa. Chuyện này đã chạm đến tận cùng giới hạn tự trọng của tôi, nên tôi chỉ nói với bố em rằng: “Thưa chú, chú đang gả con gái hay bán con gái ạ?” rồi đứng lên bỏ đi.

Từ hôm đó, em không đến công ty làm việc nữa. Tôi cũng cảm thấy lòng nguội lạnh. Tôi tự thấy, từ đầu đến cuối tôi không làm sai điều gì. Trước đó, tôi từng xin ý kiến các cổ đông, nếu tôi kết hôn với em sẽ chuyển 20% cổ phần công ty sang cho em.

Nhưng đến hôm nay, tôi cảm thấy em không phải là người con gái rộng lượng, càng không phải yêu thương tôi thật lòng. Cả nhà em chỉ đang lợi dụng lòng tốt của tôi. Nếu tôi có chuyển cổ phần đó cho em, tôi tin chắc số cổ phần đó cũng sẽ được chuyển sang người nhà em. 

Tôi vẫn muốn chuyện hôn nhân của hai đứa suôn sẻ nhưng tôi không còn niềm tin vào em nữa. Chỉ vì nghe theo lời xúi giục của gia đình mà giờ em phá hỏng hạnh phúc của tôi và của cả chính em. 

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top