Tôi may mắn được trời ưu ái cho nhan sắc hơn người, quanh tôi luôn có rất nhiều đàn ông ngưỡng mộ vây quanh. Một năm trước đây, vào độ tuổi đẹp nhất của đời con gái, tôi lên xe hoa theo chồng trong niềm hạnh phúc vô bờ và ngập tràn lời chúc phúc của hai họ. Những tưởng cuộc sống sẽ là những chuỗi ngày vô cùng ảo diệu khi thưởng thức hương vị trái ngọt của tình yêu nhưng không ngờ giấc mơ đó lại nhanh chóng tan vỡ.
Sau khi xong xuôi chuyện cưới xin, chồng tôi đề nghị tôi nên nghỉ công việc hiện có của mình vì anh cho rằng, tôi là phụ nữ chân yếu tay mềm nên hưởng thụ cuộc sống, còn việc vất vả lo mưu sinh anh là đàn ông trong nhà đương nhiên sẽ phải đảm nhiệm.
Anh thừa sức lo cho tôi có cuộc sống vật chất thoải mái nên anh không chịu đựng được nếu phải nhìn thấy tôi vất vả lo lắng kiếm tiền. Nghe những lời anh nói, tôi thấy mình thật có phúc khi lấy được người chồng biết yêu thương mình, và cuối cùng tôi đã ngoan ngoãn nghe theo lời đề nghị của anh, từ bỏ công việc với bao ước mơ hoài bão dang dở để ở nhà "hưởng thụ cuộc sống".
Nhưng không thể ngờ nổi chính tình yêu quá lớn của anh dành cho tôi ngày càng trở nên biến thái và trở thành gánh nặng quá lớn với tôi.
Một lần tôi dự sinh nhật bạn và về nhà rất muộn, hôm đó tôi vui lắm, trong đầu đang có bao nhiêu chuyện vui dự tính về đến nhà sẽ ôm cổ thủ thỉ với anh. Nhưng tôi không thể ngờ anh nổi giận lôi đình, lấy dây trói nghiến tôi lại, tặng tôi hai cái bạt tai nổ đom đóm mắt. Trông anh vô cùng đáng sợ hệt con thú hoang đang lồng lộn khẳng định lãnh địa của mình.
Anh gào lên và cấm tôi từ nay không được bước chân ra khỏi cửa nếu không có anh đi cùng với lý do vô cùng nực cười rằng, tôi quá xinh đẹp chỉ cần ra ngoài một mình chắc chắn sẽ bị người khác lừa.
Trước cơn thịnh nộ của anh, tôi chỉ dám co rúm vào một góc và khóc thút thít. Thấy vẻ mặt đáng thương ấm ức của tôi nên anh cũng có phần dịu cơn nóng. Anh quỳ xuống ôm tôi vào lòng nhưng vẫn không quên nói đi nói lại chuyện không được ra ngoài một mình, chịu khó ngoan ngoãn trong nhà mà hưởng thụ cuộc sống do anh mang tới.
Kể từ hôm đó, tôi chính thức trở thành "gái cấm cung" bởi trước khi ra khỏi nhà đi làm, anh luôn hôn tạm biệt tôi với những lời thủ thỉ âu yếm nhưng không quên khóa cửa cầm theo chìa khóa đề phòng tôi ở nhà không tự giác nghe lời.
Hàng ngày anh đều đi làm về nhà đúng giờ, trên tay luôn có các món ngon mà tôi thích ăn. Anh sợ tôi buồn nên mua rất nhiều phim hay cho tôi ở nhà giải khuây. Biết tôi thích làm đẹp, anh mua cho tôi nhều quần áo đẹp và đồ mỹ phẩm đắt tiền mà bao phụ nữ khác luôn khát khao mơ ước.
Cả ngày tôi chỉ quanh quẩn xem ti vi, chơi điện tử, lên mạng chat chít chán thì lên sân thượng hít thở không khí... nhưng tôi cảm thấy vô cùng tù túng. Tôi chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ "vất vả" khác. Hàng ngày hối hả đi làm, cả ngày bận bịu công việc cơ quan, tối về lại bận rộn chợ búa cơm nước lo cho gia đình. Tuy vất vả nhưng thực sự cuộc sống còn có giá trị, có ý nghĩa, có ước mơ.
Nhưng những nỗi vất vả thường trực ấy đối với nhiều người như một gánh nặng của cuộc sống thì đối với tôi, nó lại trở thành một thứ ước mơ vô cùng xa xỉ khó mà chạm vào được nữa.
Tôi đã cố gắng lắm mà không thể hào hứng và vui nổi với cuộc sống "nhung lụa". Tôi như con chim trong chiếc lồng sơn son thiếc vàng được người chủ nhất mực yêu thương, chăm sóc chiều chuộng. Nhưng giờ đây, tôi cần tự do. Không có tự do thì liệu vàng bạc, tiền tài còn có ý nghĩa gì nữa không?
Mỗi lần tôi đưa ra ý kiến muốn đi làm lại là anh lại ngon ngọt dỗ dành, nếu tôi vẫn cương quyết anh lại tức giận đập phá đồ đạc, rồi lại quỳ xuống van xin tôi từ bỏ ý định. Mỗi khi nhìn thấy sự tha thiết đó của anh, tôi lại mủi lòng.
Giờ tôi phải làm sao khi hàng ngày tôi chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ, tôi chỉ nhận ra ban ngày khi ngoài kia có ánh nắng mặt trời. Mới 26 tuổi chả nhẽ tôi mãi mãi chôn vùi tuổi thanh xuân và hoài bão mơ ước cuộc đời mình trong chiếc lồng 70m vuông này sao?
Xin mọi người hãy giúp tôi!
Post a Comment