Tới giờ tôi vẫn vô cùng đau đớn trước sự ra đi của vợ mình. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng bởi những gì cô ấy nói. Tôi thương vợ mình quá. Phải chăng bao năm tháng qua vợ tôi luôn sống trong sự day dứt ân hận. Lẽ ra cô ấy nên nói với tôi, biết đâu cuộc sống của chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

 Bật khóc với lời thú nhận của vợ trước khi qua đời - 1

Tôi yêu vợ rất nhiều, nhưng tôi cũng rất buồn vì vợ đã không tin tưởng tôi (Ảnh minh họa)

6 năm trước tôi gặp vợ mình trong một chuyến từ thiện ở Pà Ủ. Khi đó, tôi ấn tượng với em lắm. Trước mắt tôi là cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn có đôi mắt to tròn. Cô ấy nhìn tôi mỉm cười rồi dẫn tôi đi thăm quan một vòng quanh bản. Sau khi nói chuyện, tôi mới hay cô ấy cũng tham gia một nhóm từ thiện chuyên đi xây dựng trường.

Về Hà Nội, chúng tôi vẫn giữa liên lạc với nhau. Và rồi chúng tôi yêu nhau, sau đó chưa đầy 1 năm chúng tôi cưới nhau.

Vợ tôi không chỉ xinh mà còn hiền lành, đảm đang. Bố mẹ còn khen tôi may mắn khi lấy được người vợ như thế. Về phía nhà vợ, họ cũng tự hào về con rể. Họ khen tôi là chàng rể đẹp trai, sống có tình, có nghĩa.

Nói chung, chúng tôi là lựa chọn hoàn hảo cho nhau. Duy chỉ có điều sống với nhau hơn 5 năm chúng tôi chưa có nổi một mụn con. Chúng tôi đi khám khắp nơi dù kết quả bình thường nhưng vẫn cứ chờ đợi trong vô vọng.

Vợ tôi ngày càng tiều tụy, suy tư hơn. Có lúc, tôi bắt gặp cô ấy khóc. Tôi ôm cô ấy vào lòng, cô ấy càng khóc to hơn.

Mới đây, khi tôi đang ở Lào Cai nhận được điện thoại của gia đình báo rằng vợ tôi bị tai nạn. Tôi đã bắt xe về ngay chiều đó. Nhưng khi tôi về vợ tôi vẫn chưa tỉnh lại. Cô ấy hôn mê sâu. Phải tới chiều hôm sau đó, vợ tôi mới tỉnh dậy và cũng ra đi rất nhanh.

Lời cuối cô ấy nói với tôi khá tỉnh táo. Cô ấy nắm tay tôi rồi rút chiếc nhẫn cưới, nói rằng cô ấy không xứng đáng. Cô ấy nói với tôi cô ấy từng yêu sâu sắc một người bạn cùng lớp đại học. Họ có một đứa con riêng nhưng bị ngớ ngẩn, hiện đứa con ấy đang ở Bắc Ninh cùng ông bà nội.

Cũng sau đợt sinh nở ấy, vì bệnh phụ khoa, vợ tôi chưa thể nào sinh thêm con lần nữa. Cô ấy cũng dặn tôi chớ đau buồn hãy quên cô ấy và xây dựng cuộc sống mới. Duy chỉ có điều, cô ấy muốn tôi thi thoảng hãy lui về chăm sóc đứa con ấy.

Nói tới đây, cô ấy lại khóc. Khi tôi ôm cô ấy nói rằng, tôi không giận, tôi thành tâm tha thứ cho cô ấy với điều kiện cô ấy phải khỏe lại thì cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng.

Tôi đã khóc rất nhiều vì sự ra đi đột ngột của vợ mình. Tôi yêu vợ rất nhiều, nhưng tôi cũng rất buồn vì vợ đã không tin tưởng tôi. Cô ấy đã giấu đi nỗi đau đớn ấy mà chịu đựng một mình suốt những năm tháng quá.

Giờ lòng tôi biết làm sao để vượt qua nỗi đau đớn này đây khi vừa mất vợ, vừa phát hiện ra bí mật bao lâu nay vợ tôi chôn trong câm lặng?

Let's block ads! (Why?)

Post a Comment

 
Top