M. (24 tuổi), quê ở Thái Bình vừa tốt nghiệp trường Đại học Văn hóa. Cầm tấm bằng Đại học trong tay, M. đi xin việc khắp nơi nhưng đến công ty nào phỏng vấn, người ta cũng đòi hỏi phải có kinh nghiệm ít nhất 2 năm rồi phải giỏi Tiếng Anh, Tin học này nọ.
Nhà M. nghèo, bố mẹ làm ruộng, bóp mồm bóp miệng mới cố gắng lo được cho 2 chị em M. ăn học. Sức yếu tuổi già, lại bệnh đau khớp, giở giời là chân đau nhức phải lê từng bước. Bố mẹ M. không còn khả năng trang trải cho hai chị em nữa. Ra trường M. muốn tìm một công việc thu nhập cao để tự lo cho bản thân và gửi tiền về để phụng dưỡng cha mẹ.
M. rùng mình, không ngờ mình đang làm nghề bia ôm trá hình, thực chất là "nghề bán hoa" (Ảnh minh họa)
Mới vào đời, còn non nớt nên khi thấy quảng cáo, làm nhân viên bar không phải lao động chân tay nặng nhọc mà thu nhập lại cao. M. liền nộp hồ sơ vào một quán bar tại Hà Nội.
Được chủ quán hẹn đến phỏng vấn, M. mừng rỡ như bắt được vàng. M tự nhủ: "Cơ hội đến với mình rồi đây".
M. chọn chiếc váy đẹp nhất, trông trẻ trung nhưng vẫn toát lên vẻ lịch sự. Khi đến quán bar, cảm giác đầu tiên của M là thấy lạ lẫm, trong quán ánh đèn lộng lẫy. Nhân viên chủ yếu là nữ, ai nấy đều mặc hở hang, son phấn lòe loẹt.
Bà chủ quán với vóc dáng đẫy đà, da nhờn nhợt, niềm nở tiếp đón M. Bà ta khen M có ngoại hình đẹp, khuôn mặt bắt mắt nhưng bảo M. phải mặc gợi cảm hơn chút nữa.
Chu quán hỏi M: "Tửu lượng của em thế nào?". M thật thà đáp: "Từ trước tới giờ cháu ít uống bia rượu, nhưng uống cũng được ạ". Chủ quán vỗ vai M: "Thế thì tốt. Nhưng phải biết chiều chuộng khách nữa, em làm được không?" Ý nghĩ thoáng trong đầu M: " Có gì khó khăn, khách bảo uống thì mình uống thôi", M. trả lời như cái máy: "Cháu làm được ạ". Được rồi, mai em đi làm luôn nhé, bà ta cười nói với M.
Ngày trải nghiệm đầu tên trong công việc của M. là phải tiếp bia cho ba vị khách. Dáng vẻ những người khách này trông rất lịch sự, chắc hẳn là dân văn phòng. Họ rủ nhau đến quán hát karaoke lúc 9 giờ tối. Nhiệm vụ của M. là phải ngồi rót bia, hát và nhún nhảy theo nhịp điệu bài hát.
Chưa hết, M còn phải làm bia đỡ mỗi lần 3 người này hát xong. Vừa phải uống cụng ly theo họ, vừa để cho họ ôm hôn. Và rồi, người thì sờ đùi, người lại sờ mông, người thì bóp ngực. Chưa hết, chán hát rồi, một vị khách gọi chủ quán lên bảo tìm thêm 2 cô nữa để cho họ "xả" vì lâu ngày rồi bị các bà vợ cấm vận.
Nghe tới câu đó, M. rùng mình, không ngờ mình đang làm nghề bia ôm trá hình, thực chất là "nghề bán hoa". M. chạy ngay ra khỏi phòng vì thấy quá nhục nhã. M. giờ đã hiểu được cái thuật ngữ mỹ miều “PR bar” thực ra là làm tiếp viên ở bar. Nhiệm vụ là khuấy động không khí, trò chuyện giao lưu, uống rượu với khách, và làm theo sự yêu cầu của khách. Họ muốn ôm, cho ôm. Họ muốn hôn, cho hôn. Họ muốn sờ soạng hay muốn qua đêm với mình cũng phải đồng ý.
Bà chủ quán thấy vậy, thủ thỉ với M.: "Em à, nghề nào cũng có cái khó khăn của nó. Các em còn trẻ hãy tận dụng, lấy lòng khách rồi họ sẽ "boa" cho. Ở đây, có những em, mỗi lần khách "boa" cho 5 đến 7 trăm, có khi cả triệu là chuyện thường. Tháng kiếm vài chục triệu ngon ơ, không phải "nắng đến mặt, mưa đến đầu". Gặp khách thích cặp với mình, có khi còn mua nhà, mua xe cho. Làm bồ nhí của các lão nhà giàu thích gái trẻ thì khỏi phải làm gì mà tha hồ xài sang".
Hóa ra nghề "PR bar" lương tháng 15 đến 20 triệu như bà chủ quán nói là có thật nhưng ngày nào về nhà cũng trong tâm trạng mệt mỏi vì hàng đêm phải lo uống rượu mua vui và còn phải làm nhiều thứ khác nữa...nếm cả những tủi hờn nếu làm khách phật ý.
Cuộc sống sang chảnh của 3 cô nàng Thúy Vi, Bà Tưng và Ngân 98 khiến nhiều người tò mò.
Bạn có những băn khoăn muốn chia sẻ, những tâm tư muốn được giãi bày, những khúc mắc muốn nhờ tư vấn? Hãy gửi ngay những tâm sự của bạn tới mail bantrecuocsong@24h.com.vn để các chuyên gia tâm lý, tình yêu gỡ rối giùm bạn |
Post a Comment