Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh.

Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh.

Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...

An không nghĩ, cô sẽ liên lạc đến một người không liên quan. Nhưng ngay khi tiếng chuông vang lên và đầu dây bên kia nhấc máy, An biết mình không thể rút lui được nữa.

- Alo! - Giọng Dương ngờ vực xen lẫn đề phòng, còn An lại thở dài.

- Xin chào, em là Dương phải không?

- Vâng, cho hỏi chị là ai ạ?

- Tôi là An, Vũ Thùy An.

Dương im lặng, một hồi rồi mới nói tiếp.

- Dạ vâng, chị có việc gì sao ạ?

- À ừ… Dương có thể cho tôi một cuộc hẹn không? Hai ngày nữa tôi về Việt Nam, tôi muốn gặp em.

Dương không biết vì cớ gì mà An lại gọi điện cho cô. Khó chịu hơn nữa, trong giọng nói của chị ta còn muôn phần khó xử. Khó xử? Dương cười khẩy. Đã có sự theo đuổi của anh, thì còn có gì để phải tỏ ra khó xử? Nhưng cô vẫn chấp nhận gặp một tình địch không chính thức.

Ngày hẹn.

Dương biết bản thân mình và An rất giống nhau nên cô tự trang điểm cho mình thật nổi bật. Trang điểm sắc nét, màu son tô đậm, ngay cả váy cũng trở nên chói mắt. Cho đến lúc nhìn thấy An mặc sơ mi quần vải ngồi trong quán cà phê, lòng Dương trở nên đắc ý. Niềm đắc ý nhỏ nhoi xẹt qua vì ngay lúc này, cô nổi bật hơn người con gái ấy.

- Chị đến sớm quá! - Dương cất tiếng, gỡ kính râm và cài lên mái tóc nâu óng.

- Xin lỗi vì đã phiền em, em gọi đồ đi!

Dương lật sơ qua menu, rồi gọi một cốc espresso.

- Chị có việc hẹn tôi, nên tôi thấy lạ. Có chuyện gì gấp lắm sao? - Dương khoanh tay, tựa vào thành ghế phía sau, bắt đầu một cách thẳng thừng.

- Em đã bao giờ ra mộ của cô gái tên Thiên chưa? - An cũng không mấy bất ngờ, vào thẳng câu chuyện.

- Rồi.

Dương nhướn mày, hoàn toàn không hiểu nổi câu hỏi này mang ý nghĩa gì.

An im lặng, gõ tay lên mặt bàn gỗ, cô tư lự rồi tiếp tục.

- Em yêu Thanh không?

Dương ngỡ ngàng, mắt mở to rồi hít thật sâu.

- Có. Rất yêu.

- Vậy… nếu như Thiên chết đi một lần nữa, liệu em có chấp nhận làm thế thân? - An cười, một nụ cười rất dịu dàng, ánh nhìn cũng rất dịu dàng. Có điều, như thể nhìn xuyên qua Dương, làm cô gái trẻ không khỏi rùng mình.

- Ý chị là sao?

- Ý chị là em có chấp nhận làm người thế thân để ở bên Thanh suốt đời không?

Dương chưa bao giờ gặp Thiên. Cũng chưa bao giờ nghe ai kể về Thiên nhưng linh cảm của cô kêu gào mãnh liệt, rằng cô gái này đích thực là Thiên. Là Thiên của riêng mình Thanh và là Thiên của một thời thương nhớ.

- Chị là…?

Và An mỉm cười.

- Tôi về trước đây, em cho tôi biết câu trả lời sau nhé.

 Khát tình (P13) - 1

Cảm giác được trở về với gia đình hạnh phúc đến mức cô phải thốt lên: "Thì ra, nhà là vậy" (ảnh minh họa)

An nằm trên ghế sofa, thực ra cô nửa nằm, chân và lưng cô trên ghế, phần người còn lại cô thoãi mình xuống nền nhà, nhìn ngược mọi thứ, bằng chính đôi mắt này, rồi khe khẽ hát.

Cô muốn suy nghĩ, thật sự muốn suy nghĩ.

Quá khứ của cô, từ màu trắng xóa nay hóa thành đen đặc. Cảm giác bị nhấn chìm trong vũng lầy khiến cô không đủ sức để vùng vẫy, lại càng không thể cầu cứu ai. Và còn Thanh… Cô ngừng ngân nga khi nghĩ về anh.

Anh thực sự đã mất cô, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hay nên nói, anh mất Thiên. Cô là Thiên, có điều, ngay cả ký ức nhỏ nhặt nhất về anh cũng không có. Đau buồn hơn, con tim cô không hề rung động, cũng không day dứt trước anh.

Nếu có, thì chỉ là một phần nhỏ ngưỡng mộ người đàn ông trẻ tuổi hào hoa mà thôi.

Ám ảnh…

Không, An thậm chí còn không nghĩ về anh để mà ám ảnh.

Cô đứng dậy, đi tìm mẹ trong bếp, cô thừ người.

- Mẹ!

- Con à?

Bà quay lại, nhìn cô, quầng mắt thâm lại khiến cô không khỏi xót xa...

- Mẹ không gọi con là An nữa sao?

Bà luôn luôn gọi cô là An. Giờ thì cô đã hiểu vì sao, chỉ đơn giản là lời khẳng định vô vọng về sự tồn tại của đứa con gái đã chết.

Bà lắc đầu.

- Mẹ, mẹ kể cho con về An đi, cô ấy là người thế nào?

- An không phải người tốt, nó không tốt như con, nhưng lại là tất cả của mẹ và bố con. À, phải là bố của An.

Cô ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn và bà ngồi đối diện cô. Vuốt mai tóc của cô, bà cười rất hiền.

- Con giống hệt nó, giống đến mức mẹ đã thiết tha điên dại van xin bố để đưa con về. Bao giờ con về thăm bố mẹ ruột, mẹ sẽ đi cùng và quỳ xuống tạ lỗi họ.

- Mẹ à, con muốn nghe về con gái của mẹ, những chuyện khác, hãy để sau đi…

- À thì… nó thật sự đã từng rất ngoan.

An im lặng. Phải là Thiên im lặng. An qua câu chuyện của mẹ cô lờ mờ hiện lên trong trí óc cô. Một cô gái bốc đồng và hoang dã. Một cô gái dại dột lăn vào những câu chuyện trải đời quá sớm. Ở cái tuổi mười tám, bước lên con tàu hôm đó, là để trốn nhà đi chơi. Có điều, cái kết lại quá tang thương.

Cô ôm lấy mẹ mình, để bà run rẩy. Những cơn run rẩy lặng câm và sự xót xa vô tận của bà khiến cô nghĩ rất nhiều.

Liệu, khi gặp lại, bố mẹ ruột của mình, cô sẽ phản ứng thế nào? Và cô sẽ ra sao khi tim gan cứ quặn thắt vì tội lỗi đã phủi đi quá khứ?

- Mẹ à, mai cả nhà ta đi đến nhà bố mẹ ruột con, và đi thăm mộ An nhé.

***

Thanh mỉm cười. Ly rượu trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Anh biết rằng, đến lúc anh rời bỏ mộng mị của mình. Thoát khỏi bóng tối phủ sương mù, cảm giác này, giống như được sống.

Tám năm qua, tuổi trẻ của anh chôn vùi.

Hai mươi tám tuổi, thực sự tuổi trẻ của anh mới bắt đầu.

Thiên quỳ xuống trước mặt cha mẹ. Cô thật sự biết ơn cảm giác này, là cảm giác hạnh phúc vỡ òa. Tất cả ký ức cô không cần nhưng cô biết cô đã trở về đúng chỗ. Trái tim cô không sai, nó nở hoa và rạng rỡ đến điên cuồng.

Thì ra, thương nhớ là một cảm giác hạnh phúc như này.

Trở về thế giới của mình, trong lòng bố mẹ dịu dàng và bao dung. Được gọi là nhà, thì ra là như thế. Không phải sự gượng gạo mơ hồ gợn lên trong tim nữa mà là sự thuần khiết duy nhất và không nghi ngại.

Cô mặc kệ cái gì là quá khứ, cái gì là tương lai. Thứ cô có, duy nhất cô có chỉ là hiện tại đang bày ra trước mắt.

Một nhà ba người ôm nhau khóc đến nức nở. Người đứng ngoài, nhìn vào, cảm thấy nửa bi ai nửa hạnh phúc. Bi ai cho hai người mất con mãi mãi, hạnh phúc cho đứa trẻ có thể trở về.

Cô thu tay vào lòng, ngồi khoanh chân nhìn anh và mỉm cười.

- Lá thư nặc danh là anh gửi cho em sao?

- Nặc danh nào? -  Anh hỏi lại, có chút ngờ ngợ.

- Mấy cái mail hé mở về thân phận của em ấy! - Kể từ khi cô nghe toàn bộ câu chuyện giữa mình và anh, cô đổi cách xưng hô.

- Mail nặc danh? - Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi khẽ cười: - Anh nghĩ là anh biết người gửi. Sau này, đám cưới của chúng ta, anh sẽ đưa cậu ta đến tạ lỗi với em.

Cô sững lại. Hành động trở nên khô cứng. Cảm giác như nước rút trong cơ thể khiến đôi môi cô trở nên khô và khoang miệng đột nhiên đắng ngắt.

- Đám cưới?

- Phải! - Anh lúng túng trước phản ứng của cô, thật sự không cầu mong cô sẽ cắt đứt mối quan hệ này.

Ngay từ đầu, Thiên đã không là của anh.

Cho dù cô có nằm trong lòng anh và nói rằng cô thuộc về anh.

Cho dù cô có nói rằng cô yêu anh.

Thì sự tàn nhẫn tuyệt tình nơi Thiên, anh thấu hiểu. Cô tuyệt tình đến mức có thể dứt bỏ anh mà bay nhảy trong ba năm. Và ba năm đó, anh tưởng chừng như mất cô mãi mãi.

Còn bây giờ… Thiên của anh dừng mơ mộng. Cái khoảng lặng trong đôi mắt cô thay bằng hoài bão và ước mơ. Hoài bão và ước mơ đó, còn choán chỗ nhiều hơn cả anh.

- Anh à… cho em ba năm được không?

Anh biết, biết cô sẽ nói câu này. Đau lòng thay, anh không thể làm gì khác.

- Anh ôm em được không?

Cô gật đầu và khi ghì chặt cô trong tay, anh nói rất nhỏ.

- Ngày trước, trước khi em rời bỏ anh, em cũng nói câu này. Em nói xem, anh phải làm sao? Thiên, em có yêu anh không?

---

Khi cô tiễn anh ra sân bay, cô đã ôm anh rất chặt và nói rằng, cô sẽ đợi anh về.

Sau ngày hôm đấy, Thiên luôn tự hỏi liệu có công bằng cho cô và cho anh không, khi cô tiếp tục đi tìm tự do. Cô mải miết đi trên một con đường không có hình bóng của anh, trong khi anh đặt cô vào mọi kế hoạch của đời mình. Nhưng cái cô nhận được, chỉ là sự im lặng đến lạnh lẽo.

Và ngày hôm sau, cô lại tìm gặp Dương.

- Như thế có công bằng không? - Thiên khuấy cốc nước chanh, hỏi lại đầy mơ hồ.

- Chị biết tôi muốn làm gì không? Tạt nước vào mặt chị! - Dương nhếch cười, rồi đáp trả hẳn học.

- Vậy à? Chắc tôi đáng bị thế.

- Chị không yêu Thanh thật sao?

- Tim tôi không đập nhanh khi ở cạnh anh ấy.

- Vậy thì chị biết người thiệt thòi nhất là ai không? Là tôi... - Dương hất tóc, cảm giác như thể cô có thể giày vò Thiên ngay tức khắ. - Tôi đã từ bỏ Thanh vì  anh nói không thể yêu tôi.

- Và...? - Thiên nhíu mày.

- Tôi không đặt anh ấy vào tay chị, anh ấy tự đặt mình vào tay chị để chị nhào nặn. Nếu như sau vài tháng không thể yêu được anh ấy, chị từ bỏ chưa muộn mà. Cả hai chúng tôi đều đã thử rồi.

Thiên bắt đầu viết nhật ký. Cô dường như sống bù cho những năm mài đũng quần trên ghế nhà trường, sau lại lao đi kiếm kế sinh nhai mà lãng quên cả một thời tuổi xuân của con gái. Nếu có thể, cô thích ghi lại khoảnh khắc của mình nhiều hơn chút nữa.

Và, ngày nào cô cũng bắt đầu bằng một câu muôn thuở.

“Ngày hôm nay, Thanh nhắn tin hỏi mình yêu anh chưa?”

***

- Em sẽ đợi anh về! - Cô mỉm cười, ôm lấy anh rất chặt.

- Không đi cùng anh sao?

- Em chưa yêu anh mà! - Cô bật cười.

- Vậy à? Được rồi, khi sang đấy, anh sẽ lại nhắn tin về.

Tối hôm đó, câu đầu tiên cô viết trong nhật ký của mình, là một câu khác.

“Em muốn anh gọi điện và hỏi em có muốn làm vợ anh không?”

Khi cô viết xong dòng đó, đóng quyển nhật ký lại và ngủ một giấc thật sâu.

Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, cô mất đi cả thế giới của mình. Anh biến mất. Thế giới của cô thật sự đi vào vùng tự do đến hoảng loạn. Cô mới chỉ tìm thấy anh, tìm thấy hình hài mình giữa đời sống thật. Rồi đột ngột, cô cũng như anh, đánh rơi giấc mộng của mình vào khoảnh khắc đẹp nhất và viên mãn nhất.

(Hết)

Post a Comment

 
Top