Tâm sự câu chuyện “tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân” của mình lên trang confession của trường ĐH Kinh tế Quốc dân, nữ sinh nhận được sự đồng cảm từ dân mạng.
Dòng tâm sự thu hút sự chú ý của dân mạng
Cô có một người bạn thân từ thuở ấu thơ. Sau 12 năm đèn sách, cả hai cùng thi đỗ vào trường ĐH Kinh tế Quốc dân, ở chung nhà trọ cho đến khi ra trường, đi làm để tiện bề chăm sóc nhau. Nhưng bi kịch bắt đầu từ đây.
Trong khi nữ sinh Kinh tế hạnh phúc với mối tình đầu thì người bạn thân kia đã chia tay mối tình 8 tháng. Lo bạn thân buồn tủi, cô từ chối mọi cuộc hẹn với người yêu, dành thời gian an ủi, chăm sóc bạn. Cũng vì thế mà cả hai thường xuyên xảy ra cãi vã, thậm chí, cô còn giận dỗi, cắt đứt liên lạc nhiều ngày với bạn trai mình.
Vào một buổi tối cuối tuần, cô mang theo tâm trạng hờn dỗi về quê mà không ngờ, ở phòng trọ, người yêu và cô bạn thân đã có "một đêm định mệnh”. Cô không hay biết chuyện gì, chỉ thấy sau đó cô bạn đột ngột chuyển về quê làm, còn người yêu thì liên tục nói xin lỗi dù không làm gì sai.
Nữ sinh Kinh tế tìm cách chạy trốn để quên đi bi kịch của đời mình (ảnh minh họa)
Cho đến khi biết bạn thân mang bầu và cha đứa trẻ chính là người yêu mình, cô mới hiểu ra mọi chuyện. Đau khổ và suy sụp nhưng cô không đủ dũng cảm để giành lại tình yêu, chỉ có thể nhắn một tin cuối cùng cho bạn trai: “Anh phải có trách nhiệm với mẹ con cô ấy”.
Câu chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim này thu hút gần 8.000 lượt thích cùng nhiều lượt chia sẻ. Hầu hết đều tỏ ra đồng cảm với nữ sinh Kinh tế và cho rằng, cô chọn cách buông bỏ là đúng bởi cả bạn thân và anh người yêu kia đều không xứng đáng với tình cảm của cô.
Trích nguyên văn tâm sự của nữ sinh Kinh tế:
#7786 Mình muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình! Mình có một đứa bạn, mình coi nó là tri kỉ của đời mình. Bọn mình chơi với nhau từ khi còn học lớp mẫu giáo. 12 năm học luôn học cùng một lớp, dính lấy nhau như hình với bóng, bao nhiêu vui buồn trong cuộc sống đều tâm sự cho nhau nghe. Tất cả mọi thứ mình và nó đều giống nhau, ngoại trừ hoàn cảnh gia đình. Mình luôn được ba mẹ chiều chuộng như công chúa nhỏ. Còn nó, thiệt thòi hơn mình, vì ba nó mất sớm, ít lâu sau mẹ nó cũng kết hôn với một người đàn ông khác, cuộc sống đó làm nó thấy mệt mỏi và chán nản rất nhiều. Mình thường rủ nó sang bên nhà mình và dường như nó cũng cảm nhận được tình cảm ba mẹ mình dành cho nó giống như một thành viên trong gia đình mình vậy. Hai đứa cùng dắt tay nhau đến NEU để trải nghiệm những ngày tháng tuyệt vời của tuổi thanh xuân. Nhưng rồi cuộc sống đúng là không chỉ toàn màu hồng như mình nghĩ. Rồi cũng đến lúc mỗi đứa có một tình yêu riêng. Và bi kịch cũng bắt đầu từ đó. Khi mình vẫn đang sống trong niềm hạnh phúc với tình yêu đầu đời thì nó lại nhanh chóng chia tay người yêu sau 8 tháng hẹn hò. Vì chúng mình sống chung phòng trọ nên nỗi buồn của nó mình cũng thấu hết. Thời gian đó, mình không để người yêu đến phòng trọ vì sợ bạn mình thấy tủi thân. Rồi cũng dành thời gian cho bạn mình nhiều hơn, sau giờ đi làm cũng không la cà với người yêu mà về nhà với nó, trò chuyện và đưa nó đi dạo để nó đỡ cảm thấy trống trải. Người yêu mình sống một mình nên tan làm anh hay rủ mình đi ăn tối chung nhưng nghĩ đến đứa bạn thân ở nhà một mình buồn bã, mình lại từ chối. Có lẽ vì thế mà giữa mình và anh ấy đã xuất hiện một khoảng cách vô hình, cãi vã nhiều hơn. Mình trách anh vì không biết cảm thông với hoàn cảnh của mình và mình luôn nghĩ, để đứa bạn thân của mình vượt qua giai đoạn này, mình sẽ bù đắp cho anh sau... Mình giận và không nói chuyện với anh mấy ngày rồi cuối tuần nhà có chuyện quan trọng, mình về quê cũng không báo cho anh biết. Nhưng mình không ngờ rằng ngày cuối tuần đó là ngày định mệnh trong cuộc đời mình... Đêm thứ 7 đó, sau buổi liên hoan công ty, anh đến phòng trọ tìm mình trong lúc say xỉn, khi đó chỉ có đứa bạn thân của mình ở lại. Có lẽ sự đồng điệu trong hai tâm hồn bị tổn thương đã khiến anh và bạn thân của mình hòa quyện vào nhau chăng?! Câu chuyện đó mãi mãi mình không hay biết... Sau khi xong việc ở quê, mình lại lên Hà Nội để quay lại công việc, đứa bạn thân của mình đột ngột nói nó tìm được công việc ở tỉnh khác và không làm ở Hà Nội nữa. Cứ nghĩ nó muốn rời Hà Nội để quên hẳn những kỉ niệm với người cũ nhưng mình có biết đâu là vì nó muốn tránh mặt mình !? Mình và người yêu mình làm lành rồi đột nhiên thấy thái độ của anh ấy cũng khác, ân cần hơn, luôn xin lỗi dù anh không làm gì sai cả. Mình chỉ nghĩ sau lần mình giận có lẽ anh sợ mình. Rồi chuyện gì đến cũng đến. Đứa bạn thân của mình mang bầu và bố đứa trẻ chính là người đàn ông mình yêu nhất. Nó khóc rất nhiều, người yêu mình cũng suy sụp. Trái tim mình như nghẹn lại khi nghe những lời mà đứa bạn tri khỉ của mình nói về cái đêm định mệnh ấy. Làm sao đây? Một người là tri kỷ, một người là tình yêu đầu biết bao trân trọng và đáng quý. Mình chẳng còn lựa chọn nào khác. Chỉ biết nhắn một tin cuối cho người ấy: “Anh phải có trách nhiệm với mẹ con N. Cuộc đời nó đã có nhiều điều không hạnh phúc. Hãy bù đắp cho nó!”. Mình không đủ dũng cảm để giành lại tình yêu của mình. Chỉ có thể làm vậy để mọi chuyện tồi tệ nhất không xảy ra. Giờ đây, mình cũng chọn cách chạy trốn, trốn khỏi mảnh đất này. Đến nơi nào đó để không còn nhìn thấy kí ức về một tình yêu, một tình bạn đã từng rất đẹp. Có những chuyện chỉ nghĩ có trong phim, nhưng khi xảy ra ngoài đời thực thì còn nghiệt ngã hơn nhiều.... |
Post a Comment