Nhìn mấy đứa bạn cùng lứa chưa hưởng hết những tháng ngày son rỗi đã tay bồng, tay dắt tôi quyết tâm sẽ yêu để lựa chọn một nửa kia cho mình nhưng không cưới vội. Suốt 4 năm học đại học, trải qua mấy mối tình "nhảy cóc" chẳng đi đến đâu, tôi tự nhủ mình nên dừng lại để lo cho sự nghiệp.
Nhờ sức học tốt, lại gặp may là công ty đang cần tuyển nhân viên phù hợp với tấm bằng cử nhân kinh tế nên tôi có việc làm cho thu nhập ổn định ở ngay trung tâm thành phố. Sau 5 năm hoàn thành xuất sắc công việc của công ty và tích cực nhận thêm các mối làm bên ngoài nên tôi có đủ tiền để mua một căn hộ chung cư đủ rộng để có được cuộc sống tự lập, tự do, thoải mái.
Chúng tôi đã trao nhận như lẽ đương nhiên của cuộc tình... (Ảnh minh họa)
Quay qua, quay lại sinh nhật lần thứ 29 của tôi ập đến khiến tôi ngỡ ngàng, chột dạ vì mải mê theo đuổi sự nghiệp mà quên là thời gian chẳng hề đợi chờ ai, tuổi xuân, nhan sắc người phụ nữ không là vô hạn để tôi nhởn nhơ, ong bướm, lượn lờ.
Mỗi lần ghé thăm bố mẹ ở quê, trước lúc xách vali về lại thành phố thế nào bố cũng ra hiệu cho mẹ để mẹ thủ thỉ với tôi rằng "sắp vào tuổi đã toan về già rồi đấy, liệu mà chồng con chứ kén chọn mãi rồi ế chỏng ra. Bằng tuổi chị ở làng người ta đã con lớn, con bé còn chị..."
Nghe mẹ bỏ dở câu nói, giọng run run, nghẹn ngào tôi thấy mình thật có lỗi với bố mẹ ngày càng già yếu, nhưng chuyện vợ chồng là nhân duyên, một mình tôi muốn đâu có được.
Thế rồi một dịp may đã mang đến cho tôi cơ hội bất ngờ để tôi có được một nửa kia của mình. Đó là hai vợ chồng bác hàng xóm về quê an hưởng tuổi già, hai bác muốn bán căn hộ nhỏ của họ nhưng gặp trục trặc về giấy tờ nên đăng tin cho thuê với giá cả hợp lí.
Cũng nhiều người có nhu cầu nhưng cuối cùng một chàng trai trẻ đã thuê được, nghe đâu cậu ấy đồng hương với hai bác. Chàng trai dọn đến buổi sáng thì buổi chiều khi tan sở về tôi đã thấy người hàng xóm mới sang tận nơi chủ động lịch sự chào tôi với nụ cười thật thân thiện, thật cởi mở. Cậu giới thiệu cậu tên là Chiến, sinh viên năm cuối của một trường đại học, cậu thuê căn hộ này vì tiện đường đi học, chung cư ít hộ dân cậu sẽ được yên tĩnh để làm luận án chuẩn bị cho ngày tốt nghiệp ra trường.
Chiến nhỏ hơn tôi 7 tuổi nên nghiễm nhiên Chiến gọi tôi là chị, xưng em rất lễ phép. Cả khu chung cư này chỉ có tôi và Chiến là còn độc thân nên chẳng mấy chốc chúng tôi trở nên thân thiết. Từ ngày có Chiến là hàng xóm tôi không phải lo những khi mất điện, mất nước vì Chiến luôn sẵn lòng giúp đỡ tôi.
Nhìn cậu trai trẻ to cao, vạm vỡ, cơ bắp nổi cuồn cuộn khi hai tay hai xô nước đầy xách từ bể nước tầng 1 lên tận tầng 6 cho tôi mà vẫn cười rất tươi khiến tôi thật cảm động. Thỉnh thoảng buổi chiều tôi cố tình làm vài món ngon, mua sẵn mấy lon bia rồi đợi Chiến ở trường về. Mặc cho Chiến ngượng ngùng từ chối, tôi nài nỉ rồi làm bộ mặt giận khiến Chiến cuối cùng vẫn phải dùng bữa với tôi.
Gần gũi nhiều với Chiến, tôi quên mình được cậu ấy gọi là chị, và rồi con tim của hai kẻ cô đơn như lửa gần rơm không sao cưỡng được. Chúng tôi đã trao nhận như lẽ đương nhiên của cuộc tình...
Chiến hứa với tôi là sau khi tốt nghiệp, có việc làm cậu sẽ đưa tôi về ra mắt bố mẹ ở quê để lấy tôi làm vợ. Trước lời hẹn thề và tình yêu ngọt ngào của Chiến, tôi như con thiêu thân lao vào đam mê, tôi rút tiền tiết kiệm sắm xe, sắm quần áo, giày dép đắt tiền cho Chiến theo gợi ý của tình trẻ.
Tôi còn chủ động đánh cho Chiến 1 chùm chìa khoá căn hộ của tôi để Chiến đến với tôi bất cứ lúc nào Chiến muốn. Vậy mà sau nửa năm quan hệ "già nhân ngãi, non vợ chồng" Chiến đã âm thầm trả nhà, bỏ tôi một cách nhẹ nhàng không nửa lời từ biệt khi tôi phải đi công tác vắng nhà có 3 hôm. Tình mất, tiền mất, biết dại thì sự đã rồi...
This article passed through the Full-Text RSS service - if this is your content and you're reading it on someone else's site, please read the FAQ at fivefilters.org/content-only/faq.php#publishers.
Recommended article: The Guardian's Summary of Julian Assange's Interview Went Viral and Was Completely False.
Post a Comment