Nhưng thật không ngờ, tai họa ập đến đầu tôi khi anh bị tai nạn qua đời. Tôi vô cùng đau khổ vì mất đi người chồng, người cha của con tôi. Tôi đã khóc như mưa, đóng cửa mấy tháng không ngủ. Tôi gầy đi trông thấy, sút 5kg trong vòng 1 tuần. Mẹ chồng tôi thương con trai, cũng xót con dâu, hốt hoảng khi thấy tôi tiều tụy trông thấy.
Nhìn mẹ khóc mà tôi rơi nước mắt. Tôi thực sự còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Tôi đã quá yêu chồng và hơn 3 năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được anh. (ảnh minh họa)
Tôi ở nhà chồng, lao vào công việc và chăm con cái, tôi không màng tới những mỗi quan hệ bạn bè hay đi đâu cả. 3 năm trời, tôi chịu tang chồng và cố gắng chăm sóc bố mẹ chồng. Không có chồng, mẹ tôi khóc lóc suốt ngày, bố chồng tôi thì trầm tính hẳn vì mất đi con trai. Con gái tôi không còn bố nên vô cùng buồn bã. Chúng tôi cố gắng nương tựa vào nhau.
Thời gian trôi đi, vết thương dù có nguôi ngoai đi phần nào nhưng tôi vẫn không muốn tiếp xúc giao lưu với nhiều người. Tôi chỉ biết có hai mẹ con vui vẻ, quan tâm đến nhau. Thi thoảng đưa cháu về ông bà ngoại chơi, thế là đủ. Bố mẹ tôi rất thương con, chỉ mong tôi cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn để sống vui vẻ.
Tôi đã nguyện ở vậy cả đời để nuôi con. Nhưng, tôi thật không ngờ, sau hơn 3 năm chồng tôi mất, mẹ chồng gọi tôi vào, nắm tay tôi và nói:
"Con ơi, mẹ rất thương con và cháu. Mẹ mong con sớm đi bước nữa để sống vui vẻ, hạnh phúc. Mẹ cũng thương cháu nhưng không muốn con khổ. Con đã hi sinh nhiều vì gia đình này. Mấy năm qua, mẹ biết ơn con nhiều lắm. Mẹ không thể ích kỉ giữ con ở lại. Bây giờ, chồng con đã mất lâu, con cũng có thể đi lấy chồng mới vì con còn quá trẻ. Đừng ở vậy, cô đơn lắm con à! Mẹ không trách con đâu, vì mẹ cũng chẳng có lý do gì để níu giữ con nữa, con cần được sống cho riêng mình".
Đúng là phận đàn bà. Có được gia đình chồng tốt, cứ tưởng sẽ được sống hạnh phúc mãi mãi bên anh, nào ngờ ông trời khiến tôi phải chia tay anh sớm thế. (Ảnh minh họa)
Nhìn mẹ khóc mà tôi rơi nước mắt. Tôi thực sự còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Tôi đã quá yêu chồng và hơn 3 năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được anh. Tôi không muốn đi bước nữa, muốn ở đây, chăm sóc bố mẹ anh như bố mẹ mình, để cho cháu được gần gũi ông bà.
Mẹ tha thiết muốn tôi đi bước nữa. Tôi hiểu, những gì mẹ nói là thật lòng vì xưa nay, tôi và mẹ coi nhau như người thân ruột thịt, chứ không hẳn là mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Ngay cả khi chồng tôi gặp nạn, mấy năm sống với bố mẹ chồng thì tình cảm ấy càng thắm thiết hơn, không hề thay đổi. Giờ mẹ nói ra điều này khiến tôi vô cùng xúc động.
Tôi biết, mình còn quá trẻ nhưng nếu đi bước nữa, con cái tôi sẽ khổ. Tôi cũng không muốn dứt tình với người đàn ông tôi đã yêu thương vô cùng. Tôi chỉ muốn giữ trọn tấm lòng, tấm chân tình này dành choa nh. Giá như anh còn ở bên cạnh mẹ con tôi thì tốt biết bao. Mẹ đã nói rất nhiều lần và nói thật sự rất chân tình. Tôi khó xử quá nhưng mẹ càng làm vậy, tôi càng không muốn bỏ gia đình chồng để ra đi.
Đúng là phận đàn bà. Có được gia đình chồng tốt, cứ tưởng sẽ được sống hạnh phúc mãi mãi bên anh, nào ngờ ông trời khiến tôi phải chia tay anh sớm thế. Tôi sẽ vì anh, vì con mà sống cuộc đời còn lại thật hạnh phúc, vui vẻ. Tôi không dám hứa sẽ mãi ở bên bố mẹ anh, nhưng giờ phút này, ít ra, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đi bước nữa và chỉ muốn giữ trọn tấm chân tình dành cho người chồng tuyệt vời của tôi.
Lại có những nàng dâu, sống chung với mẹ chồng còn sướng hơn ở nhà đẻ.
Post a Comment