Câu chuyện xoay quanh cuộc đời Lan - người đàn bà xinh đẹp, tài giỏi vướng vào mối tình giữa ba người đàn ông là Dũng (chồng hiện tại), Thiện (Người yêu cũ), Hưng (Mối tình đầu). Liệu người phụ nữ ấy sẽ chọn đi cùng ai tới suốt cuộc đời trong số ba người đàn ông nguyện vì cô mà bất chấp tất cả? |
Thiện xé tay áo quấn lại tay cho Dũng, kéo Dũng ra khỏi quán bar và đưa anh về nhà! Người con gái ấy, liệu em có thể sống được bình an khi bên đời này, có người vì em mà tự hủy hoại bản thân mình đến vậy? Hẳn, anh ta quá yêu em, yêu tới cuồng điên như vậy.
Còn anh, anh có đau đớn không? Anh không đau đớn, anh chỉ lặng lẽ đi bên đời em và giúp khi em cần. Có lẽ, em cần sự bình thản như thế nơi anh, và chỉ khi anh bình thản như thế, em mới dám tới tìm anh nhờ vả những khi em cần. Thiện lặng lẽ nhìn Dũng nằm trên giường và nghĩ về bản thân mình. Anh nhớ lại lời Lan đã nói với anh:
- Thiện, em sẽ đi. Em sẽ tới một nơi rất xa, xa anh và xa cả Dũng. Em biết, Dũng sẽ cần có người ở bên. Hãy giúp em đưa anh ấy ra khỏi nỗi đau này, hoặc nếu không, hay giúp em giữ anh ấy, đừng để anh ấy hủy hoại bản thân mình. Rồi thời gian, sẽ khiến mọi thứ nguôi ngoai. Có thể giúp em không Thiện?
Tại sao cuộc đời lại cho ba người đàn ông vì nàng mà yêu thương bất chấp. (Ảnh minh họa)
- Được, anh sẽ giúp em!
Lan nắm tay Thiện, nhìn sâu vào đôi mắt nâu rộng u uẩn ấy:
- Còn một điều nữa, là… Thiện… anh hãy quên em đi và tìm cho mình một người đàn bà của riêng anh! Được không anh? Em là người đàn bà không tốt, khi sinh ra, em đã làm người khác khổ sở. Nay, chỉ vì em mà thêm anh và Dũng khổ sở, đừng vì em nữa. Em không đáng Thiện à! Anh biết đấy, em chỉ có thể là người của Hưng mà thôi!
Anh nhìn Lan, đôi mắt nâu buồn thảm mênh mông ấy như một bài thơ tuyệt vọng đang đốt cháy tim anh! Tại sao cuộc đời lại cho ba người đàn ông vì nàng mà yêu thương bất chấp.
Trong cả ba người ấy, tình yêu của anh dành cho Lan có thể sánh với ai? Thứ duy nhất anh có thể tặng nàng, chính là sự bình thản của mình! Dù trái tim anh cũng vì yêu nàng mà rạn vỡ!
Ai nói, khi một người bước chân đi, sự bình thản của người ở lại chỉ có thể giải thích rằng với anh ta người ra đi đó là người không quan trọng, chẳng qua thứ tình cảm trong trái tim anh ta cũng chỉ thoảng qua mà thôi… Anh chấp nhận tất cả những điều đó, nếu như Lan vẫn có thể tới tìm anh những khi nàng cần và nhất là, nàng vẫn có thể coi anh là một người bạn an toàn. Anh đã chấp nhận sự bình thản oan uổng đó chỉ mong nàng vẫn tin anh có thể làm bạn nàng.
Anh sẽ yêu Lan bằng một tình yêu như tình bằng hữu!
Thiện lấy chậu cho Dũng nôn rồi lặng lẽ lau mặt cho Dũng, đặt Dũng vào giường ngủ. Giữa cơn mơ, trên môi Dũng vẫn đầy những âm thanh nhung nhớ tới tuyệt vọng bật ra. Đau đớn và tuyệt vọng.
Giá như anh cũng như Dũng, có thể nói mình nhớ Lan biết mấy, có thể nói, mình yêu nàng biết mấy, có thể khóc vì anh đang thực sự cảm thấy thấy tuyệt vọng khi yêu nàng. Giá có thể, anh cũng muốn được yếu đuối vì tình yêu của mình dành cho người đàn bà ấy! Và có thể vì người đàn bà ấy mà tàn phá thân mình!
Nhưng không, cũng chính vì yêu mà anh phải giữ lại thân xác này thật bình yên! Vì đó là thứ nàng cần!
***
Dũng tỉnh dậy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh:
- Thiện, nói cho tôi biết, cô ấy và con tôi đang ở đâu? Thật sự tôi chỉ muốn biết, cô ấy có sống tốt hay không?
- Cái mà chúng ta nên làm bây giờ là để cô ấy được sống bình yên với lựa chọn của cô ấy!
- Anh mà hiểu được à? Cô ấy cố phải là vợ của anh đâu, có phải là con của anh đâu mà anh hiểu được tâm trạng của tôi? Đừng nói với tôi kiếp này kiếp kia. Tôi chỉ biết, vợ tôi bỗng dưng bỏ tôi đi theo người đàn ông khác, đừng đòi hỏi ở tôi sự bao dung mạnh mẽ tới vậy. Tôi chỉ muốn mình có thể nhìn thấy cô ấy và con tôi như thế cũng là một người đàn ông quá ích kỉ trong mắt anh sao? Anh có biết, con tim tôi bây giờ đang như thế nào không?
Thiện nhìn Dũng rồi nói:
- Được, mai tôi sẽ đưa anh đi. Miễn là, anh im lặng tới và im lặng ra đi như anh đã hứa!
Người đàn ông ấy thích biển. Và cô ấy cũng vây! (Ảnh minh họa)
Trong căn nhà nhỏ gần khu du lịch biển có hướng quay ra biển rất đẹp, dù nhà nhỏ nhưng sạch sẽ và đẹp, có mấy bộ quần áo quen thuộc của Lan và con bay phất phới trong gió. Căn nhà vắng lặng, khi đẩy cửa bước vào, trước mắt Dũng là hình ảnh của người đàn ông ấy đang nằm bất động trên giường. Khuôn mặt dù có nhiều nét phong trần của thời gian nhưng vẫn không che hết được những đường nét thanh tú. Dũng quay sang nhìn Thiện:
- Là anh vẫn tới đây chăm sóc cho anh ta, và chính anh đã giúp Lan đưa anh ta tới nơi này?
Thiện lặng lẽ gật đầu.
- Tại sao anh lại làm như thế?
- Thực sự anh có muốn biết không?
- Hãy kể cho tôi tất cả những gì anh biết!
Hai người đàn ông lặng lẽ ra một mỏm đá nhô ra xa nhất của bờ biển. Gió thổi tung mái tóc của cả hai rối bù, gió cũng mang một vị mặn mòi như biển. Thiện nhìn Dũng:
- Người đàn ông ấy thích biển. Và cô ấy cũng vậy!
Ngày anh và cô ấy lấy nhau, Hưng tới tìm tôi, anh ấy mới trong Sài Gòn ra. Thời gian Hưng ở trong đó, bằng thời gian tôi yêu Lan và lúc cô ấy chia tay tôi cho tới khi cô ấy yêu và lấy anh! Ngày cô ấy cưới, Hưng, đã trở lại Hà Nội để có thể nhìn người con gái mình yêu rạng ngời như thế nào trong ngày hạnh phúc nhất đời của cô ấy!
Hôm đó, anh ta đã tới tìm tôi và hỏi: Tại sao người đàn ông trong đám cưới lại không phải là tôi mà là anh? Hưng biết tôi yêu cô ấy từ khi Hưng ra tù, anh ấy tới tìm Lan, nhưng đúng hôm cô ấy vào viện. Hưng nhìn thấy cô ấy ôm tôi. Anh ấy nghĩ, tôi và cô ấy yêu nhau từ lâu. Nhưng thật ra, sau ngày đó, tôi mới yêu cô ấy. Yêu cô ấy nhiều gấp ngàn lần tình cảm cô ấy dành cho tôi. Cũng vì thế mà anh ấy chọn lìa xa người con gái mình yêu vì nghĩ mình không thể mang lại hạnh phúc cho Lan.
Anh ấy mặc cảm vì quá khứ của mình. Mặc dù cái quá khứ mà anh ấy cho là tội lỗi ấy thực ra là vì Lan. Ngày Lan lên thành phố học, cô ấy muốn đi làm thêm. Mặc dù Hưng không muốn nhưng Lan vẫn giấu giếm Hưng để làm bưng bê ở một nhà hàng. Tên chủ nhà hàng thấy Lan xinh xắn liền nổi máu muốn chiếm đoạt cô ấy.
Đúng hôm Hưng biết được chỗ Lan làm cũng là hôm tên chủ giở trò đồi bại. Trong lúc giằng co với hắn, cô ấy đã cố gắng gọi điện cho Hưng. Anh ấy đã không thể kiềm chế được mà lao vào đánh tên chủ quán. Hắn ta bất ngờ ngã đập đầu vào cạnh bàn nằm bất động. Vì Lan khi đó quá hoảng loạn nên cả hai đều không để ý tới tình trạng của gã chủ. Hưng cầm tay Lan chạy ra khỏi nhà hàng oan nghiệt đó. Cả hai người họ đều không nghĩ được rằng đó là những giây phút cuối cùng mà họ được ở cạnh nhau ngày ấy.
Hưng bị buộc tội ngộ sát. Anh ấy vào tù và tuyệt giao với Lan. Anh ấy muốn Lan không dính dáng gì tới một tên tù và có cuộc sống tốt đẹp hơn. Với anh ấy, từ bỏ cô ấy chính là vì yêu cô ấy.
Hưng ra tù và vào Sài Gòn, anh phải đi thật xa để buộc mình không có cơ hội đến gặp Lan. Hưng sống đơn độc trong thành phố lạ ấy. Lúc đầu anh ấy làm phụ hồ cho các công trình nhà dân nhỏ ở vùng ngoại ô. Hưng đã từng học kiến trúc nên dần dần anh ấy lên thợ chính, rồi biến thành chủ thầu những công trình nhỏ mang tính cá nhân gia đình. Cuộc sống cũng khá hơn.
Sau ba năm vào đó, Hưng thành lập một công ty xây dựng tư nhân, đúng lúc ngành xây dựng đang phất, nên Hưng dần trở thành ông chủ có tiền và quyền, nhưng anh ấy tuyệt đối không có liên quan tới đàn bà. Mọi người trong công ty nói, mỗi tháng, Hưng đều bay ra Hà Nội một lần, lần nào về, anh ta cũng uống say khướt! Say tới mức, không biết gì thì thôi.
- Tại sao anh lại rõ về cuộc đời anh ta tới vậy?
Một phần do anh ta kể và một phần là do tôi tìm hiểu sau khi gặp anh ta hôm cưới anh và Lan. Lần này anh ta ra Hà Nội có báo trước cho tôi, anh ta nói, có người nhắn tin cho anh ta, nói nếu anh ta không tới gặp, người đàn bà mà anh ấy bảo vệ bất chấp cả tính mạng sẽ không thể bình an! Hưng ngay lập tức bay ra Hà Nội, nhưng khi vừa xuống xe để tới chỗ tôi thì anh ấy bị một chiếc ô tô con lao vào. Quá bất ngờ nên Hưng không thể tránh được. Anh ấy bị thương.
Tôi đã báo cảnh sát, tôi biết chuyện trước kia của Hưng vì Lan từng kể. Tôi đoán anh ấy bị những kẻ là người thân của tên chủ quán tìm cách trả thù. Và tôi đã đoán đúng. Chúng cũng vừa bị bắt tuần trước với tội danh cố ý mưu sát! Nhưng khi tôi tới anh ấy chỉ nói được một câu duy nhất: Đừng nói với Lan!
Họ đã hy sinh vì nhau quá nhiều và phải đợi chờ nhau quá lâu (Ảnh minh họa)
Nhưng trong cơn hôn mê, anh ấy chỉ gọi duy nhất tên cô ấy! Bây giờ thì anh đã hiểu tại sao tôi lại nói: chúng ta chỉ là một đoạn trên con đường cô ấy bước tới để gặp được người đàn ông cô ấy yêu chưa? Họ xứng đáng được hạnh phúc hơn anh và tôi! Vì họ đã hy sinh vì nhau quá nhiều và phải đợi chờ nhau quá lâu. Và trước kia như thế nào Lan cũng đã kể cho anh nghe rồi!
***
5 năm sau, Dũng quay lại ngôi nhà ấy một mình, không có Thiện đi cùng. Anh đã học được hai chữ: Từ bỏ! Từ bỏ chính là tự giải thoát cho mình và dành cho người mình yêu thứ yêu thương trọn vẹn nhất! Từ bỏ, chính là món quà cuối cùng anh có thể dành cho Lan trong cuộc đời này. Dù chỉ là đi cùng Lan trên một đoạn đường đời, nhưng nơi đó, khắc ghi quá nhiều ân tình của hai người. Thứ ân tình ấy, dù ngắn ngủi nhưng khắc cốt ghi tâm.
Mùa thu nhẹ trôi bồng bềnh trên những con sóng. Giữa bao nhiêu sóng gió của cuộc đời, có bao nhiêu người may mắn tìm được bến đỗ bình yên cho mình. Dũng đứng nhìn hai người đàn ông, một cao lớn, một bé nhỏ đứng dựa vào nhau trước biển cả mênh mông đầy sóng. Dũng khẽ nói: Con trai, thực sự con đã có một chỗ dựa thật kiêu hãnh. Người đàn ông ấy, xứng đáng là cha của con trong cuộc đời này! Tạm biệt con của ba!
***
Hưng cười nhìn Trung Phong:
- Con thích biển không?
- Con thích ba ạ!
- Biển thật là rộng con nhỉ? Ngay cả con thuyền lớn vậy mà cũng thành nhỏ bé!
- Ba…
- Gì thế con?
- Nhưng biển vẫn không rộng bằng tình ba dành cho mẹ!
Hưng nắm chặt bàn tay nhỏ của Trung Phong:
- Cảm ơn con! Chàng trai nhỏ của ba!
(Hết)
Trải qua muôn vàn thử thách nhưng cuối cùng, vị đại gia lại chọn cô gái có vòng 3 to nhất.
Post a Comment