#8095
"ĐÒN ROI CỦA BỐ CŨNG KHÔNG ĐÁNG SỢ BẰNG EM GÁI KẾT NGHĨA CỦA NGƯỜI YÊU"
Nhân cái ngày mưa gió bão bùng, mình xin kể cho các bạn nghe chuyện tình yêu ngang trái và cô em gái khốn nạn của người yêu mình.
Hồi xưa, mối tình đầu của mình ấy, học Bách khoa, lớn hơn mình 2 tuổi. Nói chung chững chạc, phong độ, đẹp trai lại chơi được nên có không ít anh em cùng một cơ số bạn thân là con gái và một đống em gái. Trong nhóm em gái đấy có chị tên Thảo, cùng lớp cấp 3 của anh, thấy người yêu mình bảo chơi thân lâu lắm rồi, đến level "Em gái kết nghĩa" luôn.
Mình thích anh từ năm học lớp 6 vì anh nổi tiếng đẹp trai, học giỏi trong trường. Đến năm mình lớp 11 thì yêu anh nhờ một người bạn chung. Ngay từ hôm mới quen nhau, anh đã dùng "thuyết âm mưu" giới thiệu về em gái kết nghĩa, ngày nào cũng kể cho mình nghe về chị Thảo.
Rằng: "Hoàn cảnh gia đình nó giống anh, từ nhỏ đã ốm yếu, đi học suốt ngày ngất lên ngất xuống, anh luôn là người cõng nó đi phòng y tế. Anh thương nó lắm, anh rất quan trọng với nó, nó cũng thương anh lắm"...
Tính mình thì hay ghen nhưng không dám nói vì nghe anh kể vậy thì thấy cũng thương thật. Nhưng kể miết làm mình cũng phải ghen ạ, nhất là cái câu: "Em gái anh là quan trọng nhất".
Xin lỗi chứ bố mẹ anh, người yêu anh là quan trọng thứ n à? Em sinh ra để làm cảnh à mà em gái anh là nhất? Đùa. Mình tỏ rõ thái độ ghen tuông với lão ấy. Ngày lão đi học ở Hà Nội về, lúc đó mình còn học lớp 12 nên vẫn đang ở nhà, chị Thảo đó cũng chỉ học ở trường gần nhà thôi, lão sợ mình ghen với suy nghĩ lung tung nên chở mìnhđến nhà chị đó chơi rồi ra mắt luôn.
Mình thì vui rồi, ít nhất mình cũng quan trọng đối với anh và chứng tỏ anh không hề thích chị ta. Vừa đến, đang vui vẻ thì bố mẹ chị ta ra đón anh: "Ôi, con rể quý của bác". Mình đơ 5 giây, người yêu mình thì tay bắt mặt mừng, mình tụt luôn cảm xúc.
Chưa dừng ở đó, con em gái phi từ trong nhà ra ôm chầm lấy anh. Trời ơi, tôi là người vô hình à? Tức lắm nhưng vẫn cố kìm nén, rồi anh giới thiệu mình với gia đình chị ta. Có vẻ như chị ấy đã biết mình trước và hẳn là đã điều tra mọi thứ. Ok, lý lịch của mình trong sáng không tì vết rồi.
Sau đó, chị ta còn gọi mấy người cùng lớp ngày xưa, bạn thân của chị ấy sang. Úi trời, như cá gặp nước, chị ta và bọn bạn thỏa sức chơi đùa với người yêu mình mà không hề đếm xỉa đến mình. Mình tức "level max" luôn rồi.
Rồi đến lúc lên thành phố chơi (nhà chị này ở ngoại thành), không đủ xe, vậy là phải có một xe chở 3 mới được. Người yêu mình vừa dắt xe ra thì em gái đã leo lên xe kéo theo một chị nữa. Người yêu mình đúng khốn nạn, để yên vậy và nói mình chịu khó qua ngồi xe chị kia, lát về sẽ chở. Muốn ứa nước mắt rồi nha.
Nói chung, suốt buổi chơi, mình như người vô hình ấy, giống như kiểu muốn táchmình ra khỏi người yêu. Mà hình như mình càng nhịn chị ta càng lấn tới hay sao ấy. Mặt chị ta rõ thái độ không ưa gì mình, chị chị em em trước mặt anh thế thôi.
Mỗi lần mình đi chơi với người yêu kiểu gì chị ta cũng có mặt. Không có phút nào được riêng tư cả. Còn cái kiểu suốt ngày nhõng nhẽo với người yêu mình. Mỗi lần anh đi đâu, mua cái gì cũng mua hai cái giống nhau. Đi đâu cũng cái Thảo, cái Thảo.
Có lần, mình hẹn anh buổi tối vì hôm đó được nghỉ học thêm. Chiều hôm đó, anh đi với chị ta mà không hiểu đi kiểu gì mãi tới khuya không về, làm mình được một bữa leo cây đứng đường. Mà xin hỏi, em gái kết nghĩa là loại gì mà bắt anh đặt mật khẩu Facebook là ngày sinh nhật nó, mỗi ngày phải gọi điện cho nó ít nhất một cuộc, đi đâu phải nói cho nó biết, hình nền điện thoại là cái mặt mâm của nó..... Đùa à, người yêu còn đang sống sờ sờ ra đây này.
Mỗi lần anh phải ra Hà Nội là chị ta khóc nức nở, tức tưởi. Lúc anh về là giành ra đón rồi ôm ấp các kiểu. Người yêu mình thấy vậy mà thương, suốt ngày đầu độc nhau thôi. Trước khi anh ra học nhất định phải đến nhà ăn cơm cùng gia đình chị ta rồi mới đi được, có hôm không kịp gặp mình luôn vì phải ôm chị ta vào lòng và nhẹ nhàng: "Anh đi rồi khi nào nghỉ anh lại về mà, đừng khóc nữa".
Mỗi lần đến nhà anh thì chị ta như người trong nhà, bố bố mẹ mẹ rồi chạy đi giúp mẹ anh ấy. Nhà anh ở ngoại thành nên có làm ruộng. Mình ở thành phố nên mấy việc ngoài đồng mình không biết làm nhưng từ bé mình phải làm việc nhà nên đi chợ nấu ăn, lau dọn nhà cửa thì ok.
Mình nấu ăn được nên không thua kém chị ta. Bác trai, bác gái cũng thích mình lắm. Có lần anh mua điện thoại mới, mình muốn anh mua chiếc này, chả hiểu sao sau lại rước chiếc khác về. Điên lắm. Lân la vào tin nhắn Facebook xem thử, hóa ra lại là chị ta bảo anh mua. Còn suốt ngày khen chiếc này đẹp đủ kiểu.
Lần khác vào đọc lén tin nhắn thấy chuyển khoản cái gì đó. Lúc đó, anh mua xe máy thiếu tiền, không nói cho mình biết. Mình trách tại sao lại không nói cho mình, mình cũng có dư tiền cho anh mượn mà tại sao lại đi mượn của em gái.
Có lần chị ta ra Hà Nội chơi với anh, nghe anh bảo là anh qua ngủ phòng bạn để phòng anh cho Thảo ngủ. Chả hiểu sao, anh nói với mình là tối qua Thảo sợ ma, ngủ một mình nó sợ nên nói anh qua ngủ cùng. Chỉ là ngủ cùng thôi. Ơ, nhìn mặt mình dễ lừa lắm à? Mình làm um lên rồi anh xin lỗi đủ kiểu nên cũng tha.
Mà mỗi lần bọn mình cãi nhau là chị ta có thiên chức "an ủi" anh theo cái kiểu quân sư chia rẽ, thêm dầu vào lửa. Tức lắm, nào là chê mình còn trẻ con, thiếu suy nghĩ này nọ, không hiểu vấn đề...bla...bla.
Có lần mình hỏi người yêu: "Em và em gái anh bây giờ ai quan trọng hơn?. Trả lời hết sức ấm ức: "Cả hai đều quan trọng với anh như nhau". Ơ, vậy anh sống với em gái anh đi cho rồi, yêu đương gì nữa. Tất nhiên nghĩ thầm thôi ạ.
Nhưng mình vẫn tự tin hơn chị ta, tình yêu của mình vẫn êm đềm lắm. Chị ta mua áo quần cho anh thì mình cũng mua nhiều hơn và đắt hơn, dằn mặt chị ta luôn. Người yêu mình chứ có phải hàng miễn phí đâu.
Nhưng rồi đến lúc mình thi đại học xong thì sóng gió ập đến. Gia đình biết mình yêu anh ấy nên phản đối vì bố luôn muốn tìm người môn đăng hộ đối với gia đình. Mình bị cấm ra ngoài. Mình không nói cho anh biết, chỉ nói là có việc bận nên không gặp anh được thôi.
Về phần anh, anh cũng mặc cảm về hoàn cảnh gia đình, anh luôn nói hai gia đình không hợp nhưng mình luôn đả thông tư tưởng cho anh rằng yêu thì sẽ chấp nhận tất cả. Gia đình mình cũng được coi là khá giả, ông nội là tổng giám đốc, bố là giám đốc của một công ty xây dựng lớn, bà là giảng viên, mẹ thì mở công ty riêng. Mình không phải khoe, chỉ là cho mọi người biết bố mình có cơ sở để phản đối và anh mặc cảm như thế nào.
Từ lúc bị gia đình phản đối, mình ít được gặp anh ấy hơn. Có lần anh về mà không gặp được, đến lúc anh đi Hà Nội thì mình trốn ra ngoài nhờ cô giúp việc. Tối đó bố mình biết, về đến nhà bố lôi ngay vào phòng, đóng cửa lại, bà mẹ và ông đều ở ngoài. Lần đầu tiên mình bị đánh bằng roi của ông nội. Nó được làm từ cây tre nhỏ bằng ngón tay.
Bố giận lắm, đánh mình rất nhiều. Còn nhớ như in khuôn mặt bố lúc đó, giống như kiểu muốn giết chết mình. Mình khóc, bà với mẹ ở ngoài cũng khóc rồi hét lên, bảo mình xin lỗi bố đi, mong rằng được giảm nhẹ nhưng mình chỉ khóc nên càng bị đánh nhiều hơn. Những vết roi bầm tím đến tận cả mấy tuần sau. Mình không dám nói với anh và anh cũng chưa bao giờ biết mình đã chịu khổ như thế này.
Sau đó mình ra Hà Nội học, mặc sức ngăn cấm. Hết năm nhất đại học, bọn mình chia tay với một lý do ngớ ngẩn: "Anh và em không hợp nhau và cũng sẽ không đi đến đâu. Anh thương Thảo, nó bị bệnh nên cần có anh chăm sóc. Em sẽ không hiểu đc hoàn cảnh của Thảo".
Mình không nói năng gì cả, vậy là chia tay mặc dù rất yêu. Bây giờ chúng nó đang hạnh phúc kia kìa. Tính mình ít để bụng nên mấy việc khốn nạn của chị ta mình không thể nhớ hết được. Giờ mình không tin cái kiểu em gái bạn thân gì đâu!
|